Kim Lăng, trang viên nhà họ Hà.
Hơn mười thành viên nhà họ Hà tụ tập lại với nhau, người đứng đầu là Hà Thư Hoa, mặt mũi ông ta sầm sì, ánh mắt vừa đau thương vừa phẫn nộ.
“Kẻ nào làm?”
Hà Thư Hoa nhìn thi thể con trai, run rẩy lên tiếng.
Ông ta không ngờ sẽ có một ngày bản thân mình phải nếm trải cảm giác người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh!
Con trai thứ của nhà họ Hà là Hà Vân Long thấp thỏm đáp: “Nhà họ Lý ở Hoàng Thành.”
Cái gì!
Nghe vậy, mí mắt giần giật, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng lạ thường.
“Cha, anh cả chết dưới tay Lý Trạch Vũ, tên đó còn nói…”
Hà Vân Long muốn nói lại thôi.
Ánh mắt Hà Thư Hoa càng âm u hơn, hỏi: “Hắn còn nói gì?”
“Hắn nói… Nếu hôm nay chúng ta không trả lại ba mươi tỷ ‘tiền nự thì ngày mai hắn sẽ san bằng nhà họ Hà!”
Hà Vân Long cố gắng kể lại đầu đuôi sự việc.
Thành viên nhà họ Hà đang có mặt tức nghiến răng nghiến lợi, lòng đầy căm phẫn.
“Khỉnh người quá đáng, khinh người quá đáng!”
“Ha ha…”
Hà Thư Hoa giận quá hoá cười, giống như kẻ cuồng loạn.
“Cha!”
Hà Vân Long thoáng nhìn thỉ thể anh cả, tiếp đó đưa mắt nhìn cha, khẽ khuyên nhủ: “Nhà họ Lý… Chúng ta không thể dây vào họ!”
Không cần ai nhắc nhở, Hà Thư Hoa cũng hiểu không thể chống đối nhà họ Lý, nhưng…
Con ông ta cứ chết oan ức như vậy sao?
“Vân Long ở lại đây, những người khác ra ngoài hết đi.”
Nghe theo lệnh Hà Thư Hoa, người nhà họ Hà lục tục trở ra phòng ngoài.
Chỉ có một người phụ nữ ăn diện sang
trọng quỳ rạp xuống đất, nức nở nói: “Cha, Vân Phi không thể chết oan uổng như vậy, cha nhất định phải báo thù cho anh ấy!”
“Chị dâu, chị ra ngoài đi đã, cha sẽ không để anh cả chết oan ức đâu!
Hà Vân Long tiến lên đỡ người phụ nữ kia đứng dậy, len lén sờ soạng cặp đào nở nang của đối phương.
May mà Hà Thư Hoa không phát giác cảnh này, ánh mắt ông ta vẫn tập trung vào Hà Vân Phi, trầm ngâm nói: “Tiểu Vân, con cứ yên tâm, chuyện này sẽ không trôi qua như vậy đâu.”
“Vâng, cảm ơn cha.”
Phùng Thục Vân lén lút liếc nhìn em chồng Hà Vân Phỉ rồi lau nước mắt rời đi.
“Cha, cha định xử lý chuyện này như thế nào?”
Hà Vân Phi thận trọng hỏi.
Đôi mắt Hà Thư Hoa ánh lên vẻ thâm độc, đáp: “Con âm thầm đi liên lạc với đám Thập Tuyệt Môn, chỉ cần bọn chúng có thể giết chết tên khốn kiếp kia thì cha sẽ trả cho chúng mười tỷ!”
“Cha, con biết cha muốn báo thù cho anh cả, nhưng đám Thập Tuyệt Môn cũng không
phải dạng tốt lành gì đâu!1’
Hà Vân Long nói vớỉ giọng thấp thỏm lo lắng.
Thập Tuyệt Môn trông thì giống một tổ chức sát thủ, nhưng mạng lưới quan hệ của bọn chúng mới là điều kinh khủng nhất!
Nếu lúc này nhà họ Hà tìm tới Thập Tuyệt Môn cho người đi ám sát, sau khi sự việc thành công, người ta sẽ nắm thóp nhà họ Hà.
Một khi Thập Tuyệt Môn lấy việc này ra để uy hiếp, nhà họ Hạ chắc chắn không dám không tuân theo. Đối phương mà tiết lộ chuyện này cho nhà họ Lý biết thì nhà họ Hà nhất định sẽ hứng chịu hoạ diệt môn!
Thập Tuyệt Môn nắm thóp rất nhiều người quyền quý, vì vậy dù làm nhiều việc ác đến đâu thì chúng vẫn có thể đứng sừng sững, không bị quật ngã.
Kể cả là cơ quan ban ngành cũng không thế dê dàng đụng tới chúng!
“Haiz!”
Hà Thư Hoa thở dài một hơi, ánh mắt kiên định: “Cứ làm theo lời dặn của cha đi, con không cần lo nghĩ về những chuyện khác đâu.”
Ông ta làm sao không hiểu rằng một khi
móc nối quan hệ với Thập Tuyệt Môn thì nhà họ Hà cũng sẽ bị người ta nắm mũi dẫn đi chú? Khổ nỗi, ông ta thật sự không thể nuốt trôi cục tức này!
Thấy cha vẫn giữ vững ý định, Hà Vân Long đành phải làm theo.
Màn đêm buông xuống.
Lý Trạch Vũ làm tài xế đưa hai chị em về sơn trang Nguyệt Lạc.
‘Tôi tìm cho anh một căn nhà cho anh, cũng gửi địa chỉ qua điện thoại của anh rồi đấy.1’
Trần Thanh Tuyết ngắm người xe dòng đông nghịt ngoài cửa sổ, tự mình nói tự mình nghe.
Song, Lý Trạch Vũ lại bịt tai, làm như không nghe thây.
Trần Thanh Dao phì cười: “Chị, em thấy có anh rể vào ở chung là chuyện tốt mà!”
Trần Thanh Tuyết liếc nhìn em gái, làu bàu trách cứ: “Em đừng gác khuỷu tay ra bên ngoài được không?”
“Hì hì.”
Trần Thanh Dao lè lưỡi, nói: “Chị, chị suy
nghĩ kỹ xem, trong nhà chỉ có hai cô gái như chúng ta thì không an toàn chút nào, anh rể vào ở chung lại khác!”
Cô nàng vừa nói vừa quay sang Lý Trạch Vũ ngồi trên ghế lái: “Anh rể, em nói đúng nhỉ?”
Đúng cái đầu cô!
Tuy Lý Trạch Vũ nghĩ vậy trong lòng như trên mặt lại tỏ ra khen ngợi: “Thanh Dao vẫn là người tỉnh tế nhất, luôn suy tính chu toàn. Tôi thật sự càng ngày càng thích cô rồi đấy!”
Nghe vậy, Trần Thanh Dao đỏ mặt.
Trần Thanh Tuyết ở bên cạnh hừ lạnh, nói: “Anh đã thích Thanh Dao như thế thì đến nói với ông nội tôi đi, để nó cưới anh là được!”
Ầy…
Lý Trạch Vũ sẽ không làm vậy.
Lý do hắn tìm cách phá rối mối hôn sự này không phải là vì hắn ghét Trần Thanh Tuyết và thích Trần Thanh Dao, mà vì hắn không thích hôn nhân sắp đặt thôi.
Ngoài điều đó, còn có một nguyên nhân nữa.
Năm đó, tuy rằng hắn là người bị mưu hại nhưng rốt cuộc người chịu tổn thương lại là
người phụ nữ kia.
Lần quay về này, hắn sẽ giành lại công lý cho cô!
Tính toán thời gian, mối liên hôn giữa hai nhà Diệp – Khương chỉ còn cách chưa đầy nửa tháng nữa.
“Chị, chị nói linh tinh gì thế?”
Trần Thanh Doa gắt giọng: “Ngày xưa hai ta đã từng giao hẹn là chị sẽ kết hôn trước em.”
“Ai trước ai sau thì có sao đâu, dù sao hai người cũng tình đầu ý hợp, chị sẽ đề cập chuyện này với ông nội sau.”
Giọng điệu Trần Thanh Tuyết có chút ghen tuông, nhưng chính cô cũng không phát hiện điều này.
Lý Trạch Vũ cầm lái bằng một tay, tay còn lại gãi đầu, nói: “Đừng hiểu lầm, anh không có ý gì với Thanh Dao đâu.”
“Hiểu lầm? Hừ-”
Trần Thanh Tuyết khẽ hừ một tiếng, đáp: “Ai đã nói với tôi là thật ra rất thích em gái tôi? Sao nào? Bây giờ không dám thừa nhận à?”
Lý Trạch Vũ càng thêm cạn lờỉ, không biết phản bác thế nào.
Trước đây hắn muốn Trần Thanh Tuyết chủ động từ hôn nên mới nói mấy lời đùa giỡn sau lưng đối phương, không ngờ hiện tại cô lại lôi chuyện này ra nói.
“Chị đừng nói thế, anh rể đùa thôi mà!”
Trần Thanh Dao chỉ muốn kiếm một lỗ nẻ để chui vào.
Khó xử chết đi được!
Trần Thanh Tuyết khoanh tay trước ngực, nhìn Lý Trạch Vũ chằm chặp, cạnh khoé: “Không phản bác cơ à? Hay là cái tên củ cải lăng nhăng nhà anh con rô thì tiếc con diếc cũng muốn, định hốt cả hai chị em tôi về làm vợ!”
“Chuyện này… Không hợp lý đâu!”
Lý Trạch Vũ nuốt nước bọt, làm bộ muốn từ chối nhưng kỳ thực lại rất mong chờ.
“Không hợp lý à? Hai chị em tôi đều là đại mỹ nữ, nếu cưới hai bọn tôi thì anh được nở mày nở mặt cho xem!”
Trần Thanh Tuyết nhếch môi cười pha trò.
Lý Trạch Vũ đang lái xe, hồn nhiên không để ý đến hành động này, hắn cười ha hả: “Hay tôi cân nhắc chút nhé?”
“Khốn nạn!”
Trần Thanh Tuyết trở mặt nhanh hơn lật sách, cả giận mắng: “Xem kìa, cái đuôi cáo rốt cuộc đã lòi ra rồi nhỉ? Đàn ông các anh toàn lũ đốn mạt!”
Lúc này, Lý Trạch Vũ chợt nhận ra bản thân đang bị đối phương đùa bỡn, không khỏi nổi giận.
“Rõ ràng là cô cố tình dụ dỗ ông đây, còn dám lật lọng nữa!”
“Đã thế ông đây ngả bài luôn, tôi muốn cưới cả hai chị em cô, sao, không được à?”
“Nếu không muốn thì đến chỗ ông cò báo huỷ hôn đi…”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK