Mục lục
Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Vân căn cứ vào khuôn mặt hiện tại của cô bé để suy đoán vẻ khuôn mặt sau khi lớn của cô bé.

Bức tranh này, Lục Vân vẽ rất nghiêm túc, cũng nghiêm túc như bức "Tường Vi Thịnh Thế" lúc trước tặng cho chị Yên Nhi.

Người phụ nữ ở một bên thán phục nói: "Thì ra trình độ vẽ của bác sĩ Lục cao như vậy, vẽ đẹp quá.”

Người phụ nữ tuy rằng không hiểu thư họa, nhưng vẽ đẹp hay xấu vẫn có thể nhìn ra, bức tranh này của bác sĩ Lục, làm cho cô có cảm giác người lạc vào cảnh giới kỳ lạ, tựa hồ ánh mặt trời trên bức tranh kia đang chiếu vào trong lòng cô.

Ấm áp.

Ngây thơ.

Giống như vào giờ phút này tất cả lo lắng trong cuộc sống, đều tan thành mây khói.

Sau khi vẽ xong, Lục Vân cười nói với cô bé: "Tên bức tranh này, gọi là 《 Vui vẻ nho nhỏ 》, là anh tặng cho em, em có thích không?"

“Thích, Tiểu Tiểu thích quà của anh trai, Tiểu Tiểu rất vui." Cô bé vỗ tay nói.

Trên mặt Lục Vân cũng lộ ra nụ cười rạng rỡ.

Hạnh phúc nho nhỏ.

Càng đơn giản, càng tốt đẹp.

Sau khi Lục Vân rời khỏi khu ổ chuột, không tới Hạnh Lâm Đường nữa, mà trực tiếp trở về biệt thự thảm cỏ.

Bảy ý niệm pháp trận, ngày hôm qua hắn vẫn chưa khắc xong.

Hôm nay tranh thủ chút thời gian hoàn thành nhiệm vụ.

Vì không để cho ba người chị xinh đẹp hiểu lầm, lần này Lục Vân không dám khóa trái cửa phòng.

Dù sao thời gian tan làm của các chị còn sớm, hắn có đủ thời gian đến hoàn thành pháp trận.

Khắc họa ý niệm pháp trận cũng giống như châm cứu, những thứ càng nhỏ bé, độ khó càng cao.

Nếu để Lục Vân khắc pháp trận cho toàn biệt thự phỏng chừng cũng chỉ tốn mười phút thời gian, nhưng muốn khắc pháp trận lên một hòn đá chỉ có mười cm thì lại không dễ dàng như vậy.

Điều này cần có năng lực khống chế ý niệm rất mạnh.

Mãi cho đến chạng vạng tối, Lục Vân khắc họa xong bảy viên đá, sau đó không bao lâu Diệp Khuynh Thành đã tan làm về tới nhà.

Thấy Lục Vân lại thở hồng hộc, lông mày liễu Diệp Khuynh Thành dựng thẳng, cô lại gần túm lấy lỗ tai của hắn nói: "Cậu nghiện công việc thủ công đó rồi à?”

“Chị, thật sự là hiểu lầm a!”

Lục Vân quả thực không nghĩ tới, hôm nay hắn đã không khóa trái cửa phòng, nhưng vẫn bị Khuynh Thành hiểu lầm.

“Em ở trong mắt chị dung tục như vậy sao?”

Diệp Khuynh Thành cả giận nói: "Tôi mặc kệ có hiểu lầm hay không, tóm lại sau này cậu không được nhàn rỗi ở nhà một mình nữa, nếu không cậu có mười cái thận cũng không đủ dùng.”

Lục Vân cười khổ nói: "Chị Khuynh Thành chị nói cũng hơi khoa trương rồi!”

“Khoa trương?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK