Mục lục
Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trời ơi!

Vân Thiên Thần Quân!

Đám người Lý Hổ chấn động, gan mật đều vỡ.

Một tồn tại thần thánh của Long quốc, làm sao lại xuất hiện ở Giang thành nho nhỏ này? Hơn nữa còn trẻ như vậy?

Phù phù!

Tất cả mọi người quỳ xuống.

Căn bản không cần Lục Vân nói thêm gì, chỉ cần lấy ra danh hiệu Vân Thiên Thần Quân, cũng đủ để cho những người này run rẩy quỳ xuống.

Vương Cương giống như sét đánh.

Ngu ngốc.

Hoàn toàn choáng váng.

Hắn làm sao dám tin, tên tiểu tử gầy yếu ở cùng hắn tại viện phúc lợi Dương Quan, hôm nay, lại trở thành độc nhất vô nhị Vân Thiên Thần Quân.

Mà còn hắn thì lăn lộn như một con chó.

“Loại người như mày, sống chính là một loại tội lỗi, nếu không nể mặt Ngô gia gia, tôi đã sớm giết mày ba bốn lần rồi.”

Lục Vân nói xong, trong ánh mắt hoảng sợ của Vương Cương, hắn nắm lấy đầu, nhất thời trong đầu Vương Cương biến thành trống rỗng.

Lúc này hắn thật sự choáng váng.

Sau khi làm xong những thứ này, Lục Vân liền rời khỏi Bách Vạn Phú Hào.

Lý Hổ nhìn thoáng qua thi thể trên mặt đất, bỗng nhiên đối với tay chân xung quanh lớn tiếng nói: "Long ca là tự sát, nhớ kỹ chưa?"

“Vâng, Hổ ca!”

……

Lục Vân vừa đi ra khỏi Bách Vạn Phú Hào, thì thấy chị Yên Nhi đằng đằng sát khí vọt tới, khi nhìn thấy Lục Vân, cô sửng sốt một chút.

“Tiểu Lục Vân, Hoa Tí Long không làm gì cậu chứ?”

Lục Vân cười cười nói: "Em trai chị thần thông quảng đại, Hoa Tí Long thấy em quỳ còn không kịp, làm sao dám làm khó dễ em.”

Giờ phút này trên người hắn đã sớm không còn cỗ khí thế bá đạo vừa rồi, chỉ là một đệ đệ bình thường mà thôi.

Liễu Yên Nhi đè lại bộ ngực phập phồng kịch liệt của cô, thở dài một hơi nói: "May mà cậu không sao, nếu không chị nhất định phải treo Hoa Tí Long lên lột da rút gân.”

Lục Vân: "......”

Chị Yên Nhi, chiêu này của chị cũng tạm được.

“Đúng rồi, không phải cậu nói muốn đi gặp chị hai sao, đi thôi, chị dẫn em đi." Liễu Yên Nhi đột nhiên ôm lấy cổ Lục Vân nói.

Lục Vân kinh ngạc hỏi: "Hôm nay chị không đi làm hả?”

“Dù sao cũng đã ra rồi thì đi cùng cậu một chuyến, nhanh lên xe, chị là tài xế lâu năm đấy.”

“Được thôi!”

Lục Vân đành phải gật đầu, lại đột nhiên hỏi: "Chị Yên nhi, có phải chị đã bỏ sót một người không?”

“Ai vậy?”

“Vương Cương.”

“Vương Cương là ai? Tôi không biết, tôi chỉ biết Tiểu Lục Vân.”

“……”

Xe của Liễu Yên Nhi là một chiếc Mercedes màu đen, bình thường loại xe này đều là nam nhân lái tương đối nhiều, nữ thì không thích hợp lắm.

Nhưng Liễu Yên Nhi thì khác.

Màu đen phóng khoáng, cùng với khí chất nữ vương của cô vô cùng tương xứng, không có chút cảm giác không thích hợp.

Xe chạy như bay trên đại lộ Giang Thành.

Liễu Yên Nhi hỏi: "Tình hình của chị hai cậu đã biết chưa?”

“Chị Khuynh Thành đã nói với em rồi." Lục Vân gật gật đầu.

Chị hai Lâm Thanh Đàn, là một lão trung y chuyên trị khoác lác, trước kia làm việc ở bệnh viện trung y Giang Thành, sau đó không biết vì nguyên nhân gì mà từ chức.

Hiện tại cô tự mình mở một phòng khám Đông y, tên là Hạnh Lâm Đường.

“Phía trước chính là phòng khám của chị hai." Lúc xe sắp chạy đến Hạnh Lâm Đường, Liễu Yên Nhi mở miệng nói.

“Cho em xuống chỗ này xuống đi!”

“Không cần chị đi theo?”

Lục Vân cười hắc hắc nói: "Em chuẩn bị cho chị hai một bất ngờ, chị đi theo, không phải bại lộ thân phận của em sao?"

Liễu Yên Nhi đột nhiên nhớ tới cảnh tượng ngày mình gặp Lục Vân, không khỏi trừng mắt nhìn hắn nói: "Chị cảnh cáo cậu, chị hai là một cô gái tốt, không chịu nổi sợ hãi.”

“Chẳng lẽ chị Yên Nhi không phải là cô gái tốt?”

Lục Vân vừa hỏi xong những lời này liền hối hận, bởi vì hắn cảm giác ánh mắt Liễu Yên Nhi càng ngày càng không đúng.

“Tiểu Lục Vân...... Ở nhà có chị cả nhìn chằm chằm, hiện tại không ai quản chúng ta......”

Giọng nói của cô có một loại mị lực đặc biệt, cũng chính là loại ngự tỷ âm trong truyền thuyết, tràn ngập quyến rũ.

Lục Vân cả kinh, vội nói: "Chị Yên nhi...... em...... em xuống xe trước.”

Nhìn bóng lưng Lục Vân chạy trối chết, khóe miệng Liễu Yên Nhi nhếch lên một nụ cười kinh tâm động phách: "Hừ, nhát gan!”

Đi tới Hạnh Lâm Đường.

Lúc trước Lục Vân đã xem qua ảnh chụp, cho nên liếc mắt một cái liền nhận ra, bác sĩ ngồi khám chính là chị hai Lâm Thanh Đàn.

Lâm Thanh Đàn mặc áo blouse trắng, bởi vì là mùa hè, tay áo rất ngắn, lộ ra hai đoạn cánh tay ngó sen trắng như tuyết, chỗ áo blouse phía dưới chẻ ngọn, một đôi đùi đẹp trắng nõn chói mắt người nhìn.

Chị hai cũng là một đại mỹ nữ.

Thừa dịp quán Trung y không có ai, Lục Vân nhanh chóng đi vào, ngồi đối diện chị hai.

“Bác sĩ xinh đẹp, tôi có bệnh." Lục Vân đi thẳng vào vấn đề.

Lâm Thanh Đàn ngẩng đầu lên, nhìn thấy một thanh niên đang mỉm cười nhìn cô, khuôn mặt kia có vài phần quen thuộc, không khỏi thất thần.

“Không thể nào......”

Lâm Thanh Đàn ở trong lòng phủ định chính mình.

Lúc này, giọng Lục Vân lại vang lên: "Bác sĩ xinh đẹp, mau giúp tôi khám bệnh đi, đừng đứng ngây ra đó.”

“A? Xin lỗi, xin hỏi tiên sinh ngài có chỗ nào không thoải mái?" Lâm Thanh Đàn vội vàng xin lỗi.

Nhìn bộ dáng co quắp của chị hai, Lục Vân không hiểu sao cảm giác được sự đáng yêu của chị.

Hơn nữa, thanh âm của chị hai cũng quá là dễ nghe!

Ôn nhu nhỏ nhẹ, như từng giọt từng giọt, làm cho người ta có cảm giác sung sướng làm dịu nội tâm, không cao lãnh như chị cả, cũng không quyến rũ như chị ba.

"Mỹ nữ bác sĩ, bệnh của tôi rất kỳ quái, chính là mỗi lần vừa nhìn thấy mỹ nữ thì sẽ tim đập nhanh, nhất là hiện tại, tôi cảm giác trái tim của mình cũng sắp nhảy ra ngoài, cô nói tôi nên làm gì bây giờ nha?"

Lâm Thanh Đàn sửng sốt một chút, sau đó mỉm cười trả lời: "Tiên sinh, cậu đây không gọi là bệnh, đơn giản chỉ là cậu thích thân thể của cô gái ấy mà thôi, tôi đề nghị cậu về nhà tắm nước lạnh trước, xem tình huống có khá hơn một chút hay không.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK