Mục lục
Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôn Cẩm Vinh vẫn nghiêm túc hỏi: "Tiểu Sở, cháu cảm thấy Lục tiên sinh ưu tú lắm đúng không?"

"Đương nhiên rồi, Lục tiên sinh là người ưu tú nhất, vóc người đẹp mắt, đạo pháp còn lợi hại như vậy, hơn nữa, hắn đạp xe đạp còn nhanh hơn lái Audi nữa, cháu còn kể chuyện này cho mấy bạn cùng trường luyện thi nghe, nhưng mà bọn họ không tin......"

Bàn đến chuyện của Lục Vân, Tôn Tiểu Sở lại bắt đầu thao thao bất tuyệt, nhưng nhìn sắc mặt ông nội không đúng lắm, đành phải dừng lại nói: "Được rồi, rốt cục ông muốn nói gì với cháu?"

Tôn Cẩm Vinh dừng một chút nói: "Cháu đã biết Lục tiên sinh ưu tú như vậy, nếu như cháu không cố gắng thì làm sao có thể xứng với Lục tiên sinh?"

"......"

Khuôn mặt Tôn Tiểu Sở cứng đờ.

Ông nội có ý gì đây?

Chẳng lẽ là Lục tiên sinh cảm thấy mình không đủ ưu tú, cho nên mới nhờ ông nội chuyển lời cho mình?

A... A... A... Mình khổ quá mà...!

Nội tâm nhỏ bé của Tôn Tiểu Sở tựa như bị tấn công mất máu hết một vạn điểm.

Cô còn chưa bắt đầu yêu đương đã phải thất tình rồi, có thể nói không khổ sở sao?

Tôn Tiểu Sở bắt đầu rưng rưng nước mắt, thấy cô sắp sửa khóc tới nơi, Tôn Cẩm Vinh vội vàng an ủi: "Không phải Lục tiên sinh cảm thấy cháu không ưu tú, mà chỉ nói, nếu cháu có thể ưu tú hơn nữa thì tốt hơn."

"Vậy không phải cũng là nói cháu không đủ ưu tú sao? Hu hu......"

Cuối cùng Tôn Tiểu Sở vẫn nhịn không được mà khóc lên.

Tôn Cẩm Vinh không đành lòng, đành phải bịa ra một lời nói dối: "Thật ra Lục tiên sinh nói với ông, chỉ cần cháu thi đậu đại học Hoa Thanh, hắn sẽ đồng ý ở bên cháu."

"Thật sao?"

"Thật!"

"Ai nói dối là chó con."

Gâu gâu!

Trong một hang động lạnh lẽo ẩm thấp bên bờ sông Hoài.

Một nơi mà nhìn đâu đâu cũng chỉ toàn là rắn rết ngổn ngang.

Bên trong hang có một ông lão với gương mặt hốc hác ngồi khoanh chân yên lặng, trên người còn có một con mãng xà cực lớn màu trắng xám quấn quanh, đầu nó gối lên bả vai ông lão, đang lè ra nuốt vào chiếc lưỡi đỏ tươi của mình.

Ông già kia nhắm nghiền hai mắt lại, nhưng đột nhiên “Phụt” một tiếng.

Miệng ông ta bỗng phun ra một ngụm máu tươi, trên mặt hiện lên sự tức giận thảng thốt.

“Là ai giám giết rết bảy màu của tao?”

Lúc này có ba người đàn ông mặt mày bạc nhợt xông vào, quỳ rạp trên mặt đất sợ hãi hỏi:

"Sư phụ, người sao vậy?"

"Sư đệ Trần An của con đã chết rồi!"

"Cái gì, sư đệ đã chết ư?"

Ba người kia kinh ngạc tột độ mà hỏi lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK