Ánh mắt này làm Trương Bình như rơi vào hầm băng, hơi tỉnh táo lại một lát, nhưng rất nhanh lại mất đi lý trí dưới tác dụng của dược hiệu. Cô ta không dám trêu chọc Lục Vân nữa, mà lại xé rách quần áo nhào về hướng Kim Chí Thành.
Trong giây lát, Kim Chí Thành phát ra một tiếng kêu thảm thiết vô cùng đau đớn.
"A! Mày là đồ ma quỷ!"
Kim Chí Thành dán mắt nhìn chằm chằm Lục Vân, gào rống, rốt cuộc anh ta đã biết vừa rồi Lục Vân làm gì trên người mình.
Cây kim kia phong bế một huyệt vị trên người anh ta, chỉ cần tới gần phụ nữ thì thân thể sẽ sinh ra cảm giác đau đớn mãnh liệt.
Vậy thì khác gì thái giám nữa?
Không, phải nói là còn đau đớn hơn thái giám, thái giám chỉ là đau nhất thời, mà sự đau đớn của Kim Chí Thành lại là vĩnh cửu.
Trừ phi về sau anh ta không chạm vào phụ nữ, thậm chí cả nghĩ cũng không thể nghĩ đến. Đối với một người đàn ông thì sự tra tấn này còn khó chịu hơn cả cái chết.
Kim Chí Thành đau đớn lăn lộn trên mặt đất, nhưng Trương Bình vẫn không chịu buông tha cho anh ta, thật là hết sức tàn nhẫn.
Lục Vân lạnh lùng nhìn mọi chuyện, vẻ mặt vốn rất lạnh nhạt, lại đột nhiên cảm thấy bên tai thổi tới một làn gió ấm, sau đó tiếng nói mềm mại của Diệp Khuynh Thành vang lên: "Tiểu Lục Vân, chị khó chịu."
"Chị Khuynh Thành!"
Lục Vân giật mình, thấy Diệp Khuynh Thành bắt đầu xé quần áo thì cười khổ rồi vội vàng chặn ngang bế cô lên, chạy như bay rời khỏi Tụ Hương Lâu.
Nơi hắn muốn tới là khách sạn Phong Lâm Vãn.
Lục Vân vội đặt một gian phòng, khi chuẩn bị đi thang máy lên lầu thì đúng lúc gặp phải một người đàn ông mặc tây trang đi ra.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.com.vn. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Người đàn ông kia đã quá quen với chuyện này, ban đầu cũng không để ý đến, nhưng sau khi liếc nhìn mặt nghiêng của Diệp Khuynh Thành một cái thì bỗng giật mình.
Sao lại giống như vậy?
Người đàn ông đó vội vàng bước vào đại sảnh, hỏi lễ tân đang đứng ở đó, "Hai người vừa rồi tên là gì?"
Cô lễ tân nhìn thoáng qua bảng đăng ký rồi trả lời, "Nam tên là Lục Vân, nữ tên Diệp Khuynh Thành."
"Diệp Khuynh Thành." Người đàn ông mặc tây trang lặp lại cái tên này lần nữa, ánh mắt lập loè bất định.
Chương 86 Ai cho mày lá gan bôi nhọ chị của tao
Khách sạn Phong Lâm Vãn.
Tên của khách sạn mang đậm chất thơ được lấy cảm hứng từ tên một bài thơ của Đỗ Mục, một nhà thơ thời Đường:
Đình xa tọa ái phong lâm vãn,
Sương diệp hồng ư nhị nguyệt hoa.
(Sơn hành - Đỗ Mục)
Vừa thanh cao lại độc đáo.