Mục lục
Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Triệu Mặc yên lặng đứng về phía Hạnh Lâm Đường, cũng không nói lời nào, mà dùng hành vi để biểu lộ lập trường của hắn.

Lâm Thanh Đàn mặc dù có hơi khó hiểu, nhưng cũng không có tâm tình hỏi kỹ, hiện tại cô đều sắp bị chuyện của Tứ Hợp Đường làm cho buồn chết rồi.

Quan trọng nhất là, đối diện người đông thế mạnh, hơn nữa tất cả đều là đại nhân vật, bên này cho dù có một người đến hỗ trợ chống đỡ, cũng chỉ là như muối bỏ biển mà thôi.

Cứ như vậy một lát sau, bỗng nhiên lại có một người tới, nhìn thấy Triệu Mặc, lập tức tiến lên bắt chuyện với hắn: "Thế nào, tên Hồ Vĩ Bình kia còn chưa tới sao?"

Triệu Mặc cười khổ lắc đầu: "Không thấy mặt mũi ông ta đâu, cũng không biết kỳ ngộ mà ông ta nói với chúng ta là gì, còn thần thần bí bí.”

"Không phải ông cũng không biết tính của ông ta, sơ hở liền thích thừa nước đục thả câu, chờ một chút xem đi, đúng rồi, sao đối diện Tứ Hợp Đường lại náo nhiệt như vậy?"

"Lý Tuyền đem một nửa đồng môn sư huynh đệ đều gọi tới giúp ông ta trợ trận, có thể không náo nhiệt sao?"

“Ách...... Vậy chúng ta bên này đúng là người ít thế yếu nha, chỉ mong Hồ Vĩ Bình đừng có giở trò.”

Hai người này, chính là đồng nghiệp y học đã đồng ý với Hồ Vĩ Bình tới giúp Hạnh Lâm Đường.

Ba người bọn họ trước kia còn là bạn cùng phòng, quan hệ cực kì tốt, cho nên không tin Hồ Vĩ Bình sẽ vô duyên vô cớ chơi bọn họ.

Nhưng mà...

Áp lực thật sự lớn a!

Đối diện những nhân vật kia, tuy rằng chưa chắc thành tựu so với bọn họ cao hơn bao nhiêu, nhưng người ta số lượng nhiều, tụ cùng một chỗ cũng rất kinh khủng.

Lại nhìn mình bên này...

Một lời khó nói hết.

Lý Tuyền thấy hai người này lại giúp đối diện, sắc mặt trong nháy mắt liền khó coi.

Đinh Vĩnh Phong và Nghiêm Xương Thịnh nghe thấy động tĩnh bên ngoài liền đi ra nhìn, sắc mặt cũng trầm xuống.

Đinh Vĩnh Phong nói: "Triệu Mặc, tôi đã sớm nghe nói hai người các ông và Lý Tuyền bất hòa, nhưng hai ông cũng không cần thiết, chọn đúng lúc Lý Tuyền khai trương y quán, cố ý chạy tới đây gây sự chứ?"

Trong mắt ông ta, hai người Triệu Mặc đứng ở đối diện, chính là đang cố ý tới bới móc.

Nghiêm Xương Thịnh càngtrực tiếp quát lớn nói: "Nếu như hai ông còn nhận chúng tôi là đồng môn thì lập tức lăn qua Tứ Hợp Đường đứng!"

Hai người bọn họ, thời gian theo sư Dư Hồng Văn sớm nhất, nên uy nghiêm cũng là cao nhất.

Hai người Triệu Mặc nhất thời có chút áp lực, trong lòng chửi rủa, cái tên Hồ Vĩ Bình chết tiệt kia sao còn chưa tới, hai người bọn họ sắp chống đỡ không nổi rồi.

Cũng may.

Đúng lúc này, một tiếng quát giận dữ đột nhiên từ xa truyền tới.

“Đinh Vĩnh Phong, Nghiêm Xương Thịnh, hai người các ngươi uy phong cũng lớn gớm nhỉ?”

Nhất thời, mọi người đều xoay người nhìn về phướng vừa phát ra âm thanh đó.

Chỉ thấy một lão giả mặc áo vải màu trắng, cùng đi với Hồ Vĩ Bình, bước nhanh về phía bên này.

Chính là quốc y đại sư Dư Hồng Văn.

“Sư phụ!”

Đám người Đinh Vĩnh Phong trong nháy mắt sợ hãi, vội vàng cung kính nghênh đón, ai ngờ Dư Hồng Văn lại phẫn nộ hất cánh tay bọn họ ra nói: "Cút ngay, Dư Hồng Văn tôi chưa từng dạy học sinh như các ngươi!"

“Sư phụ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Đám người Đinh Vĩnh Phong bối rối, bọn họ chưa từng thấy sư phụ nổi giận như vậy.

Dư Hồng Văn không để ý đến bọn họ, mà trực tiếp lướt qua mọi người, đi tới trước mặt Lục Vân, cung kính vô cùng cúi người nói: "Lục tiên sinh, xin ngài thu tôi làm đồ đệ.”

Rào!

Giống như là một thùng nước lạnh, đột nhiên đổ vào trong dầu sôi, trong lòng mọi người trong phút chốc nhấc lên một ngọn sóng.

Họ vừa nghe thấy gì?

Sư phụ của bọn họ, quốc y đại sư Dư Hồng Văn, lại muốn bái tiểu bối trẻ tuổi này làm thầy?

Sư phụ là điên rồi sao!

Đinh Vĩnh Phong trừng to mắt nói: "Sư phụ, ngài đang làm gì vậy? Sao ngài có thể bái tiểu tử này làm thầy......”

Nếu như sư phụ bái Lục Vân làm sư phụ, vậy bọn họ chẳng phải xưng hô Lục Vân là sư tổ?

Điều này sao có thể!

Nhưng mà, Đinh Vĩnh Phong còn chưa nói xong, đã đột nhiên bị Dư Hồng Văn hung hăng tát một bạt tai: "Làm càn! tôi nói chuyện với Lục tiên sinh, khi nào thì đến phiên cái đồ mù mắt như anh xen vào?"

Đinh Vĩnh Phong nhất thời bị dọa đến rắm cũng không dám phóng một cái.

Mặc dù Đinh Vĩnh Phong là viện trưởng của bệnh viện nhân dân Giang Thành, thân phận không thấp, nhưng dù là vậy thì ở trước mặt Dư Hồng Văn vĩnh viễn chỉ là một học trò mà thôi.

Đánh người không cần phải để ý nhiều làm gì.

Mà lúc này, Dư Hồng Văn lại một lần nữa cung kính cúi chào Lục Vân, khẩn cầu nói: "Lục tiên sinh, xin ngài thu tôi làm đồ đệ.”

Lục Vân lạnh lùng nói: "Chuyện thu đồ đệ tạm thời không nói, giải quyết chuyện trước mắt rồi nói sau.”

Hắn nặng nề thở ra một hơi.

Cuối cùng.

Cuối cùng mọi người cũng chú ý đến tôi rồi, phải không?

Cục tức này, ông đây nuốt không trôi!

Lửa giận trong lòng Lục Vân đè nén hồi lâu, rốt cục nhịn không được bộc phát, chỉ thấy hắn một bước dài vọt tới, túm lấy cổ áo Lý Tuyền liền kéo ông ta xuống đất.

“Đồ bại hoại chết tiệt, dập đầu chị hai tôi hai mươi cái trước đã.”

Bang bang bang!

Lục Vân đè đầu Lý Tuyền lại, điên cuồng đánh xuống mặt đất, trong mắt Lục Vân bắt đầu mất bình tĩnh

"Chị hai tôi tính tình lương thiện, cái đồ khốn nạn nhà ông còn dám bắt nạt chị ấy, cục tức này ông nói xem tôi làm sao nuốt xuống?"

Bang bang bang!

Trong nháy mắt đầu Lý Tuyền máu chảy đầm đìa, thế nhưng Lục Vân cũng không có ý dừng lại, cho đến khi dập đủ hai mươi cái, lại đem Lý Tuyền kéo tới trước mặt người phụ nữ kia, đè đầu ông ta xuống.

"Hai mươi cái dập đầu này là vì người phụ nữ và đứa bé, ông không chỉ nợ hai mẹ con họ một lời xin lỗi, còn nợ bọn họ một mạng, ông làm sao trả, a?"

Bang bang bang!

Lại là hai mươi tiếng bang bang vang lên.

Lý Tuyền trực tiếp đau đến hôn mê bất tỉnh.

Nhưng lúc này đã thấy Lục Vân lấy ra một cây ngân châm, mãnh liệt đâm vào huyệt bách hội của Lý Tuyền, cả giận nói: "Tôi cho phép ông ngất sao?"

Chỉ thấy Lý Tuyền vốn đã ngất đi, lần nữa bừng tỉnh lại, vẻ mặt lộ ra đau đến không muốn sống.

Cái này là đang tra tấn người!

Rõ ràng đã đau đến vượt qua cực hạn nhẫn nại của thân thể, nhưng vẫn không thể dừng lại, hết lần này đến lần khác bị ép chịu đựng sự thống khổ này.

Đầu Lý Tuyền đều bị đập sắp nát đến nơi rồi.

Nhưng Lục Vân sẽ thương sót ông ta sao?

Không đâu.

Loại hung thủ giết người này, căn bản không đáng.

“Tôi cho ông dập bốn mươi cái, ông có phục hay không?" Lục Vân cả giận nói.

Đầu Lý Tuyền tuy rằng máu me be bét, nhưng miệng lưỡi ông ta vẫn vô cùng cứng rắn lắc đầu từ chối.

Ông ta biết, hôm nay một khi thừa nhận, đời này xem như bị hủy.

“Đươc, nếu ông đã muốn chết, tôi thành toàn cho ông.”

Ánh mắt Lục Vân lạnh lẽo, trong tay đột nhiên xuất hiện mười mấy cây kiêm châm, nhanh chóng đâm vào huyệt vị trên thân thể Lý Tuyền, châm pháp cực kỳ quỷ dị.

Những học sinh Dư Hồng Văn xung quanh, cũng chính là đám người Đinh Vĩnh Phong, nhất thời lộ vẻ kinh ngạc.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK