Cũng khó trách Tạ Văn từng nói, lúc Hoàng Mi Đại Tiên tụng kinh, có một loại ma lực rất đặc biệt, làm cho người ta đắm chìm quên đi phiền não.
Nếu như vậy vẫn còn không quên phiền não thì mới thật sự là có vấn đề..
Lục Vân tuy rằng cũng nhắm mắt lại, nhưng trên mi tâm của hắn không hiện lên một vòng ánh sáng màu xanh nhạt như mọi người.
Đạo thuật - Pháp Huyền Chân Nhãn!
Trong tầm mắt hắn.
Chỉ thấy một đứa bé trai trên trán hiện lên hai màu xanh tím, khuôn mặt trắng bệch, từ phía sau Hoàng Mi Đại Tiên chậm rãi bay lên, hai mắt mở to khiến cho tròng mắt như lồi ra bên ngoài.
Lục Vân thấy tình hình này, không nhịn được lộ vẻ kinh ngạc.
Đây là......
Quỷ đồng Hung Sát!
Nuôi tiểu quỷ là một chuyện vô cùng tổn hại âm đức, từ trước đến nay bị người khác khinh thường.
Nếu như vị Hoàng Mi Đại Tiên này dùng thọ nguyên của mình đi nuôi tiểu quỷ, Lục Vân lười xen vào việc của người khác. Có thể là vì một nguyên nhân nào đó ví dụ như nhà có con mất sớm, sẽ thông qua phương thức này để giữ con lại bên mình không cho đi đầu thai.
Chỉ cần không hại người, cũng không có vấn đề gì lớn.
Nhưng đều làm cho Lục Vân phẫn nộ chính là, tên Hoàng Mi Đại Tiên này tà ác đạo nhân, lại dám dùng thọ nguyên của người vô tội nuôi tiểu quỷ, đây là phạm vào sự tối kỵ của người tu đạo.
Cho nên trong khoảnh khắc quỷ đồng lao ra, Lục Vân đột nhiên mở mắt, một tia điện sắc bén bắn ra.
Bốp!
Hung sát quỷ đồng bất ngờ bị đánh, trên người toát ra một cỗ khói đặc gay mũi, tiếp theo liền thê lương kêu thảm thiết trốn trở về phía sau Hoàng Mi Đại Tiên.
“Đồ khốn này ở đâu ra, dám phá hỏng chuyện tốt của Hoàng Mi Đại Tiên ta!”
Hoàng Mi Đại Tiên ngừng đọc kinh văn, ánh mắt nham hiểm đảo qua mọi người, cuối cùng dừng trên người Lục Vân.
Tất cả mọi người còn ở vào trạng thái bị thôi miên, chỉ có Lục Vân, thần trí thanh tỉnh, cho nên nhất định là tiểu tử này giở trò quỷ.
Ánh mắt Hoàng Mi Đại Tiên hung ác nhìn hắn chằm chằm.
Lục Vân đứng dậy cười lạnh nói: "Loại bại hoại như ông cũng xứng tự xưng là tiên nhân, tôi thấy nên gọi ông là Hoàng Mi Ác Nhân mới đúng.”
Ánh mắt Hoàng Mi Đại Tiên ngưng tụ, kinh ngạc nói: "Cậu cũng là người tu đạo?”
Lục Vân vẫn chưa trả lời.
Hoàng Mi Đại Tiên cho rằng hắn ngầm thừa nhận, trầm giọng nói: "Nếu là đạo hữu, ta cho phép cậu mang theo bằng hữu của cậu rời đi, từ nay về sau chúng ta nước giếng không phạm nước sông, thế nào?"
Lục Vân lắc đầu: "Không được tốt lắm.”
“Hôm nay cậu nhất định phải xen vào việc của người khác?”
Hoàng Mi Đại Tiên thấy Lục Vân không chịu rời đi, sắc mặt âm trầm, ánh mắt cũng lộ ra tia lạnh lẽo.
Lục Vân hờ hững nói: "Gặp phải loại bại hoại như ông, tôi nghĩ chỉ cần là người có chút tinh thần chính nghĩa, đều sẽ không bỏ qua.”
“Hừ! Khẩu khí thật lớn, dựa vào tiểu tử thối như cậu mà cũng muốn diệt Hoàng Mi Đại Tiên ta? Xem ra cậu chán sống rồi!”
Hoàng Mi Đại Tiên cười lạnh một tiếng, bàn tay vừa lật, một lá cờ đỏ như máu xuất hiện ở trong tay, sau đó chỉ về phía Lục Vân nói: "Quỷ đồng tử, giết hắn!"
Vừa dứt lời.
Quỷ đồng hung sát lập tức bộc phát ra một tiếng thét thê lương, bộ mặt dữ tợn đánh về phía Lục Vân.
Lục Vân khoanh tay mà đứng, ánh mắt lóe điện, đợi quỷ đồng kia nhào tới trước người, trong miệng hắn khẽ quát một tiếng nói: "Chỉ là một tiểu quỷ, cũng dám ở trước mặt bổn vương càn rỡ, diệt!"
Hắn quát xong, trong hư không phía trước đột nhiên ngưng tụ ra một đạo phù ấn màu xanh cổ, chiếu thẳng vào chính diện quỷ đồng hung sát.