Nghe vậy, Trần Bình âu cũng trút bỏ được tí hận thù.
Trần An xòe lòng bàn tay ra, một lỗ máu trông đầy đáng sợ xuất hiện, chỉ thấy con rết bảy màu bò trở lại vào lòng bàn tay ông ta, dọc theo lỗ máu quay trở lại.
Trong cả quá trình đó, Trần An lộ ra vẻ mặt đau đớn thống khổ, Trần Bình ở một bên nhìn thấy cũng nhăn nhó mặt mày, thật sự rất sốc, nhưng ông ta cũng không hỏi thêm gì nữa, chỉ cảm thấy rất tự hào vì em trai mình có một vũ khí lợi hại như vậy.
Đợi đến khi con rết bảy màu kia hoàn toàn chui tọt vào trong cơ thể mình thì cái vẻ mặt đau đớn thông khổ kia của Trần An mới biến mất, sau đó ông ta đi tới trước mặt Từ Quốc Bân và đá mấy nhát vào người ông ta.
“Cái kẻ mà ông cho rằng là thứ không thể động vào kia đã bị trúng độc rết bảy màu của tôi rồi, con ả đó sẽ không tồn tại được lâu đâu. Bây giờ, có phải ông đang cảm thấy rất tuyệt vọng không, hử?"
Trần An cười chế nhạo.
Ông ta nghĩ rằng cái ả sát thủ đến từ Ám Ảnh các kia chính là thứ khiến Từ Quốc Bân kiêu ngạo.
Từ Quốc Bân ngã vật xuống đất co giật, mặt mũi của ông ta bầm tím sưng húp, nhưng cái ánh mắt kia của ông ta vẫn tràn đầy vẻ bất mãn, không phục.
Trần An không có ý định giết ông ta mà sai vệ sĩ đem nhốt ông ta lại , họ phải cùng nhau tra tấn đến khi nào ả sát thủ của Ám Ảnh các kia tự chui đầu vào lưới thì mới cùng vặt lông cả hai.
Trước khi rời đi, Trần An khinh bỉ liếc nhìn đám người Lôi Áo và nói:
“Cái gọi là hậu thuẫn của các người, trong mắt Trần An tôi đây cũng chỉ là một thứ rác rưởi mà thôi, hãy nhớ lấy, từ giờ trở đi, tôi, Trần An, sẽ là ông trời của cả cái Giang Thành này!"
Ông ta ngạo nghễ cười khoái chí rồi rời đi.
Nếu không phải vì cái miệng thối của lão Từ Quốc Bân kia thì những tên phế vật ở Giang Thành này Trần An sẽ không thèm đếm xỉa.
Cố An Kỳ bên này cũng hất cao cằm, giống như một con gà trống chiến thắng.
Trần gia vốn đã hùng mạnh, hiện tại lại còn có một người chú là dân tu võ nữa, thế thì việc Trần gia sẽ là bá chủ Giang Thành chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Được gả vào Trần gia đúng là chuẩn không cần chỉnh.
"Diệp Khuynh Thành, không phải cô rất xuất sắc sao? Xuất sắc thế nào đi chăng nữa, nhưng tôi, Cố An Kỳ này vẫn vượt xa cô mọi mặt!”
Đợi Trần Gia cầm quyền Giang Thành này rồi, thành Nam Giang Vương sẽ bị đuổi khỏi Giang Thành này y như một con chó mà thôi.
Mà Giang Nam Vương này lại là chỗ dựa to đùng của Diệp Khuynh Thành, ngay cả người ủng hộ mình cũng trở thành một con chó có tang, cuộc sống sau này của Diệp Khuynh Thành sẽ chỉ trở nên khốn khổ hơn.
Ngày đó sẽ đến rất nhanh thôi.
Mỗi khi Cố An Kỳ nghĩ đến điều này, khóe miệng cô ta không khỏi nhếch lên, sung sướng phát điên.
Sau khi người thuộc Trần gia rời đi, Lôi Áo và những người khác đã đứng ở đó một lúc lâu, sự buồn chán muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.
Mặc dù họ đều biết rằng chỉ cần Vân Thiên Thần Quân ra tay thì Trần gia nhất định sẽ bị tiêu diệt, chuyện đó chỉ cần hai ba ngày là xong.
Nhưng hiện giờ cũng phải đợi hai ba ngày nữa mới được.
Nếu bình thường thì hai ba ngày đó sẽ trôi qua trong nháy mắt thôi, nhưng bây giờ, một ngày cứ dài như một năm. Nghĩ đến sự hèn nhát vừa rồi, lại thêm vẻ mặt kiêu ngạo của Trần An, bọn họ cảm thấy chán nản, nóng lòng muốn đến ngày tổ chức tiệc sinh nhật của nhà họ Trần, thật mong Vân Thiên Thần Quân sẽ xuất hiện ra tay giúp đỡ.
Nhưng có điều bọn họ vẫn không biết đó là, sở dĩ Lục Vân còn chưa ra tay, là bởi vì hiện tại hắn không ở Giang Thành, với lại hắn cũng không thích đọc tin tức, cho nên hắn không biết Giang Thành đã xảy ra biến cố gì.
Mà mấu chốt chính là.
Lâm Thanh Đàn và Liễu Yên Nhi sợ rằng chuyện này sẽ ảnh hưởng đến chị cả đang bàn bạc hợp đồng, cho nên vẫn chần chừ chưa dám gọi điện thoại cho hai người bọn họ.