Thẩm Kim Hoa gật gật đầu.
Ngay tức khắc, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Từ Tuệ Linh đang ngồi bệch dưới đất.
Vừa rồi khi nghe thấy Lục Vân nói có tà sát quấy phá, cảm xúc của bà ta là kích động nhất, còn không màng Lục Vân cảnh cáo mà khăng khăng muốn di chuyển đầu của Thẩm Kim Hoa, cho nên hiềm nghi của bà ta là lớn nhất.
Thẩm Kim Hoa quát lạnh một tiếng,"Từ Tuệ Linh, có phải là bà làm hay không, tốt nhất là thành thật khai báo cho tôi!"
Từ Tuệ Linh vội vàng lắc đầu nói, "Không phải đâu mình ơi, tôi thật sự không biết đây là chuyện gì, nhất định là tên lừa đảo này cố ý vu khống, là hắn nhét mảnh ngọc bội kia vào gối của mình."
Lời này vừa nói ra, cả phòng đều im ắng đi.
Từ Tuệ Linh còn chưa phản ứng lại, vẫn liều mạng giải thích, "Thật sự không phải tôi làm, mọi người nhất định phải tin tưởng tôi!"
Lục Vân cười lạnh và nói, "Tôi đã nói với bà là vật tà sát kia là ngọc bội từ khi nào?"
Ầm ầm!
Từ Tuệ Linh như bị sét đánh, bà ta đã tự nói lỡ miệng.
Thẩm Tử Hiên đột nhiên đá qua một cái, cả giận quát, "Thì ra thật sự là bà làm, cha tôi ngày thường tốt với bà như vậy, cung phụng bà như tổ tông, vì sao bà lại làm như vậy?"
Anh ta vô cùng tức giận, đá cho Từ Tuệ Linh rú lên ầm ĩ.
Lục Vân lại lấy mảnh huyết ngọc kia ra, rắc một cái bóp nát. Ngay lập tức, chỉ thấy một luồng oán niệm âm u khủng bố tuôn ra, lao thẳng về hướng Lục Vân, kết quả lại bị hắn dùng một chưởng chụp tan trong vô hình.
"Từ Tuệ Linh, bà thật mưu mô, muốn tôi làm người chịu tội thay, đáng tiếc bà tìm lầm người rồi." Lục Vân lắc đầu và nói.
Nếu thực lực đạo pháp của bản thân không mạnh thì sử dụng vật tà sát như vậy hại người cần phải trả giá đắt. Người cuối cùng tiếp xúc với huyết ngọc sẽ bị giảm thọ.
Huyết ngọc là do Từ Tuệ Linh nhét xuống dưới gối, cho nên bà ta là người cuối cùng tiếp xúc với nó, nếu Thẩm Kim Hoa chết thì huyết ngọc sẽ vỡ nát, thả oán linh trong đó ra. Oán linh này sẽ tìm đến Từ Tuệ Linh, cướp đi mười mấy năm dương thọ của bà ta để làm thù lao giết người.
Đây là nguyên nhân vì sao Từ Tuệ Linh lại đồng ý để Lục Vân trị liệu cho Thẩm Kim Hoa.
Suy nghĩ ban đầu của bà ta vốn là, chờ Lục Vân trị thất bại thì quậy lên một trận, sau đó nhân lúc rối loạn ném huyết ngọc lên người Lục Vân, như vậy Lục Vân sẽ trở thành kẻ cuối cùng tiếp xúc với nó.
Vậy tất nhiên mục tiêu của oán linh sẽ biến thành Lục Vân.
Nhưng điều khiến Từ Tuệ Linh nghĩ trăm bề cũng không ra chính là, Lục Vân không chỉ xua tan sát khí trong cơ thể Thẩm Kim Hoa, còn dùng chưởng bóp nát oán linh trong huyết ngọc, chứng minh hắn là một người tu đạo có đạo pháp cao thâm.
Từ Tuệ Linh hối hận không kịp, liều mạng xin tha, "Tử Hiên, cầu xin con đừng đánh, mẹ biết sai rồi."
"Câm miệng! Bà không phải mẹ tôi, mẹ tôi sớm đã chết rồi, bà là người đàn bà rắn rết!"
Thẩm Tử Hiên lại tay đấm chân đá một trận, cuối cùng Thẩm Kim Hoa mở miệng thì anh ta mới chịu dừng tay.
"Đã lúc này rồi mà bà còn không chịu khai sao?" Thẩm Kim Hoa dùng ánh mắt sáng quắc nhìn vào Từ Tuệ Linh, quát.