Bỗng dưng có một chiếc Audi SUV dừng bên đường, bên cạnh còn có hai nam một nữ.
Trong đó một thanh niên đeo kính râm, ước chừng hai mươi hai hai mươi ba tuổi, hai người khác thì là học sinh trung học.
Bọn họ đang đợi Tôn Tiểu Sở.
"Tiểu Sở, cuối cùng cậu cũng tới, chúng tớ chờ cậu nữa tiếng rồi đấy!"
“Xin lỗi Văn Văn, hôm nay nhà tớ ăn cơm trưa hơi muộn.”
Nữ sinh tên Tạ Văn, nhìn thấy Tôn Tiểu Sở lập tức chạy tới nắm tay cô, bọn họ là một đôi bạn thân.
“Đây là anh Đường Húc, Đường Lỗi, hai người bọn họ sẽ đi cùng chúng ta lên Thiên Đãng Sơn, chiếc SUV này chính là của anh ấy." Tạ Văn mang theo Tôn Tiểu Sở đi tới trước mặt thanh niên đeo kính râm, giới thiệu.
“Chào anh Đường." Tôn Tiểu Sở lên tiếng chào hỏi.
“Được.”
Đường Lỗi cười gật đầu, yên lặng đánh giá Tôn Tiểu Sở, nhất là đoạn bắp chân trắng nõn dưới váy xếp nếp của cô, quá đẹp.
Thật sự là một em gái trung học thanh thuần a!
Trong mắt Đường Lỗi hiện lên một tia dâm tà, nhưng mà nhờ có kính râm che lấp nên những người khác hoàn toàn không phát hiện ra .
Đường Húc ở một bên nói: "Anh, người đông nên chúng ta đi nhanh một chút, em đang chờ để nghe Hoàng Mi Đại Tiên tụng kinh.”
Bốn người liền lên xe.
Đường Lỗi một bên lái xe một bên tò mò hỏi: "Mọi người vừa rồi nói Hoàng Mi Đại Tiên, người này thật sự có thần như vậy không?"
"Đương nhiên, lần trước mọi người có đi qua một lần, lúc đó đã nghe Hoàng Mi Đại Tiên tụng kinh, đại sư tụng kinh phảng phất như có một loại ma lực, trong nháy mắt có thể làm cho người ta đắm chìm trong đó, phiền não gì cũng quên đi."
Tạ Văn có chút hưng phấn nói, nói xong cô liền chú ý tới Tôn Tiểu Sở, Tôn Tiểu Sở luôn nhìn về phía sau nên Tạ Văn tò mò hỏi: "Tiểu Sở, cậu đang nhìn cái gì vậy?"
“Ách...... Không có gì.”
Tôn Tiểu Sở còn có thể nhìn cái gì, đương nhiên là đang nhìn Lục Vân có đi theo hay không!
Theo lý thuyết loại chuyện này không có khả năng xảy ra, bởi vì Lục Vân đạp xe đạp, cho dù như thế nào cũng đuổi không kịp xe SUV.
Nhưng trong lòng Tôn Tiểu Sở, lại luôn có một loại cảm giác kỳ quái.
Dường như Lục Vân vẫn luôn đi theo phía sau bọn họ.
Xuyên qua một đoạn đường núi gập ghềnh, phía trước một đoạn đường rất dài tương đối bằng phẳng, Tôn Tiểu Sở lại nhịn không được quay đầu lại nhìn thoáng qua, nhất thời hét lên một tiếng.
A!
“Làm sao vậy?" Tạ Văn ở một bên vội vàng hỏi.
Tôn Tiểu Sở chỉ vào phía sau nói: "Cậu mau nhìn đi, chiếc xe đạp kia..."
Tạ Văn cũng quay đầu lại, nhìn ra bên ngoài, Tạ Văn khó có thể tin được cũng kinh hô lên: "Điều này sao có thể!"
Chỉ thấy phía sau xe SUV của bọn họ, có một chiếc xe đạp không ngừng đuổi theo.
Chủ nhân xe đạp, ngoại trừ Lục Vân còn có thể là ai?
Tôn Tiểu Sở che cái miệng nhỏ nhắn anh đào của cô lại nói: "Vị Lục tiên sinh này, chẳng lẽ là vận động viên xe đạp chuyên nghiệp?"
“Tiểu Sở, cậu biết người phía sau?”
“Ừ, anh ấy tên là Lục tiên sinh, tên thật tôi không biết, nhưng trưa nay anh ấy ăn cơm trưa ở nhà tôi.”
Tạ Văn liên tục nói: "Cái này cũng quá trâu bò nha!”
Đa phần đường lên Thiên Đãng Sơn đều là đường núi, Đường Lỗi không dám lái quá nhanh, nhưng tốt xấu gì cũng lái với tốc độ 40km/h, chiếc xe đạp phía sau kia còn đuổi kịp, đây không phải trâu bò thì là gì?
Những cô gái trung học này, sùng bái nhất chính là loại con trai thần bí như vậy.