Mục lục
Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong trận hỏa hoạn ở cô nhi viện năm đó, rõ ràng hắn có cơ hội chạy trốn nhưng lại bị một luồng sức mạnh thần bí nào đó giam lại nên hắn không thể động đậy.

Đúng vậy, chính là nó.

Khi ký ức được mở ra, Lục Vân càng chắc chắn rằng vốn dĩ ngọn lửa này là nhắm vào hắn. Thế nhưng điều kỳ lạ chính là nếu như có người thật sự muốn giết hắn thì người đó có thể trực tiếp ra tay, cần gì phải tạo ra một trận hỏa hoạn lớn như vậy?

Hơn nữa, tại sao phần ký ức này đột nhiên biến mất mãi cho tới hôm nay mới xuất hiện lại?

Lục Vân cau mày suy nghĩ một hồi. Hắn không biết đáp án của câu hỏi thứ nhất nhưng muốn suy luận ra được đáp án của câu hỏi thứ hai thì lại không khó.

Chắc hẳn là lão đạo sĩ đã phong ấn trí nhớ của hắn.

Lục Vân đang tu luyện một loại Thần công vô danh ở giai đoạn đầu. Trong giai đoạn này, hắn không được phép để xuất hiện tạp niệm. Vì thế, nếu như hắn chỉ nghĩ đến chuyện trả thù thì hắn sẽ không bao giờ tu luyện thành công.

Có lẽ lão đạo sĩ biết được điều gì đó về danh tính của kẻ thật sự đứng đằng sau.

Có điều hiện tại Lục Vân không có cách nào liên lạc được với lão đạo sĩ.

Sau khi trở về từ chiến trường, hắn đã đến đạo quán nhưng lão đạo sĩ đã biến mất.

Hơn nữa, lão đạo sĩ lại còn thoắt ẩn thoắt hiện nên cho dù Lục Vân có huy động đủ mọi mạng lưới thông tin của mình cũng không tìm ra được gì.

Thật là đau đầu.

Lúc này, Trần Bình nói tiếp: “Tuy tôi không biết danh tính của người đó nhưng tôi mơ hồ nhớ ra hình như người đó từng nói mình đến từ thủ đô.”

“Thủ đô?”

Ánh mắt của Lục Vân ngưng trọng, một hồi lâu sau hắn mới nói: “Tuy rằng ông không phải là kẻ chủ mưu của vụ hỏa hoạn nhưng dù sao ông cũng là người phóng hỏa. Vì thế tôi làm cho ông què chân què tay cũng không có gì là quá đáng chứ?”

Nói xong, Lục Vân ấn mạnh vào hai đầu gối của Trần Bình với tốc độ nhanh như chớp.

Răng rắc!

Tiếng xương cốt bị gãy vang lên.

Trần Bình hét lên vô cùng thảm thiết nhưng ông ta không dám lộ vẻ oán hận bởi vì hình phạt này cũng là quá nhẹ, ít nhất ông ta cũng giữ được mạng sống của mình.

Sau khi giải quyết xong Trần Bình, Lục Vân đứng trong sân Trần gia nhìn về phía bầu trời xa xôi.

“Thủ đô, võ giả, đúng là càng ngày càng thú vị. Nếu đã vậy thì Lục Vân tôi sẽ nhảy vào vũng nước đục này.”

Một lúc lâu sau, Lục Vân thu hồi ánh mắt và rời khỏi Trần gia với thi thể của rết bảy màu.

Trong lòng hắn có chút vắng lặng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK