Bảo An: “Vâng!”
Cách điện thoại, Đào Anh Thy cũng có thể
tưởng tượng ra vẻ mặt đáng yêu của lũ trẻ: “Vậy
các con phải nghe lời bà, ngoan, đi máy bay là có
thể nhìn thấy mẹ rồi, được không?”
“Vâng ạt” Sáu đứa nhỏ đều đồng thanh nói
Vừa tan làm, Đào Anh Thy liền rời khỏi công
ty, trực tiếp đón xe ra sân bay.
Cô đã nói với dì Hà rồi, nếu như sau ba tiếng.
mà cô không gọi cho bà thì có nghĩa là cô đã rời
đi thành công, bà liền dỗ bọn trẻ ngủ
Đào Anh Thy ngồi lên xe, nhìn khung cảnh
bên ngoài cửa sổ, trong lòng lo lắng bất an, lại
cảm thấy bưồn cười
Cảm giác giống như đang làm gián điệp vậy.
Nếu như đối thủ là kiểu người như Tư Hải
Minh thì nhất định là lành ít dữ nhiều.
Nhưng cũng không hẳn là hoàn toàn phải chết
Đào Anh Thy luôn cảm thấy mình có một tia hi vọng.
Đào Anh Thy đến sân bay, thanh toán tiền xe
khiến cô nhức nhối, sau khi đến sảnh lớn trong
sân bay thì cô liền đi đối vé máy bay.
Lúc xếp hàng, cô cứ có cảm giác bất thường,
nhưng khi nhìn sang từng gương mặt xa lạ, lại
thấy không có chỗ nào khác lạ cả.
Có lẽ là do tự mình dọa mình.
Cô cầm vé máy bay, lập tức đi tới cửa kiểm tra.
Lúc qua được cửa kiếm tra, Đào Anh Thy vẫn
lo lắng đề phòng, hai mắt cảnh giác nhìn người tới
lui xung quanh.
Nhất là khi nhìn thấy mấy người mặc vest
đen, luôn khiến tim cô đập chậm nửa giây, dù sao
người của Tư Hải Minh đều mặc đồ tây đen.
Sau khi thấy không có vấn đề gì, nhịp tim mới
khôi phục lại bình thường như cũ.
Chỉ cần qua cửa kiếm tra, cô sẽ an toàn.
Phía trước có năm, sáu người, Đào Anh Thy
‘thấy sốt ruột vô cùng, chỉ mong có thể đến lượt
mình ngạy lập tức.
Vất vả lắm mới đến phiên cô kiểm tra, nhân
viên kiểm tra nhìn vẻ mặt khẩn trương của cô,
không khỏi dùng gấp đôi thời gian để kiểm tra cô
so với người khác.
Sau khi hoàn toàn không có vấn đề gì, mới
thả người đi
Đi qua được cửa kiếm tra an ninh, cả người cô
cuối cùng cũng thả lỏng một chút.
Đến đây rồi nhưng người của Tư Hải Minh vẫn
không hề xuất hiện
Mất một lúc để soát vé, mãi cho đến khi soát
vé xong, ngồi lên máy bay, Đào Anh Thy mới gọi
điện cho dì Hà, nói cho bà biết mình lên máy bay
rồi, chờ khi nào xuống máy bay, cô sẽ gọi lại cho bà.
Gọi xong, Đào Anh Thy liền đặt điện thoại ở
chế độ máy bay.
Nhìn thời gian rồi kiên nhẫn chờ máy bay cất cánh.
Đào Anh Thy nhìn bên ngoài cửa sổ, rời khỏi
đây, cô sẽ không về nữa.
Vẽ phần Liêu Ninh, dù có hay không có đứa
con gái này, bà cũng đều có thể sống tốt, chẳng
phải bà còn có đứa con trai hay sao?
Còn Tư Hải Minh, cô chạy trốn rồi sẽ không
gặp nữa, một thời gian dài sau, cô cũng chỉ là một
con bươm bướm bỗng nhiên đập vào mắt rồi lại
bay đi, có cũng được mà không có cũng không sao thôi
*Sao còn chưa bay vậy?” Có người hỏi
Lúc này, Đào Anh Thy mới để ý thời gian, có
người vẫn chưa lên à? Chẳng lẽ là khách quý của
khoang hạng sang?
“Chắc có nhân vật khủng khiếp nào còn chưa
tới, lại để cả đoàn người trong máy bay chúng ta
chờ, không biết là lớn cỡ nào nữa!”
“Đầu năm nay chẳng phải toàn vậy sao? Được.
rồi, chờ thì chờ đi…”
Chờ đợi như vậy nhất định sẽ có người không
hài lòng, tiếng bàn tán xì xào càng ngày càng lớn.
Đúng lúc này, giọng của cơ trưởng truyền tới
“Các vị khách hàng thân mến, bởi vì có việc đột
xuất xảy ra nên máy bay hoãn cất cánh, mang đến
cho các vị phiền phức rồi, thật sự vô cùng xin lỗi.
Có điều thời gian hoãn sẽ không quá lâu. Mong
các vị thông cảm. Xin cảm ơn!”
*Chuyện gì đột xuất vậy? Chuyện gì mà không nói chứ?”
“Không quá lâu là bao lâu? Chờ thì chờ vậy,
không thì chẳng lẽ phải đi xuống à?”
Không có ai đi xuống hoặc là làm loạn vì máy
bay hoãn cất cánh nửa tiếng, chuyện máy bay
hoãn cất cánh như vậy cũng thường xuyên xảy ra,
khoa trương hơn còn có trường hợp phải chờ đến
tám tiếng.
Có điều ngồi trên máy bay mà chờ thế này thì
đúng là hiếm gặp.