quyết định sau cùng của Tư Hải Minh.
Cô.. Thật sự thẳng cược rồi sao?
Vậy mà cô lại có thể thẳng cược ở chỗ Tư Hải Minh.
Nhưng Đào Anh Thy không có tâm trạng vui vẻ,
ngược lại trong lòng cảm thấy có chút hơi bất an.
Từ Hải Minh cứ cam tâm tình nguyện vì cô mà
thay đổi quyết định như thế?
Hôm qua lúc bước xuống từ trên xe, tuy Tư Hải
Minh không nói gì nhưng cô nhớ lúc xuống xe,
khoảnh khắc bầu không khí nguy hiểm khi anh kéo.cổ tay cô kia.
“Anh Thy, lời ngày đó con đừng để trong lòng.
Thực ra con không giúp mẹ cũng sẽ không nói
chuyện sáu đứa bé ra. Mẹ chỉ dọa con chút thôi.” Liêu Ninh lại đổi giọng nói.
“Con tưởng lời đó của mẹ là thật” Đào Anh Thy
dứt lời, không đợi Liêu Ninh nói gì nữa đã cúp điện thoại.
Cô ngồi xuống bên mép giường, hơi ngẩn ngơ.
Cảm giác kết quả như thế y như đang nằm mơ vậy.
Giấc mơ này là Tư Hải Minh cho khiến trong lòng Đào Anh Thy có áp lực.
Chỉ mong chuyện này cứ bình yên trôi qua như thế.
Tư Thái Lâm cứ ở bên này chơi, không ai gọi
cậu bé về. Cậu bé còn ở đây ăn cơm trưa.
Sáu đứa bé trước bàn ăn biến thành bảy, đều đáng yêu như nhau.
Đào Anh Thy nhìn dáng vẻ nho nhỏ của chúng, nở nụ cười bất đắc dĩ.
Bảy đứa ăn cơm xong thì chơi tiếp. Đào Anh
Thy ngồi trên thảm xốp, tựa vào ghế sô pha nhìn chúng, hơi ngơ ngẩn.
“Không phải đâu. Tư Thái Lâm là đồ khốn kiếp!”
Bảo Vỹ cười âm ÿ nói, nhằm mắt lại rồi dùng sức, nắm chặt hai nằm tay nhỏ.
Tư Thái Lâm không lui bước: “Em mới là đồ ngốc”
“Anh là đồ ngốc! Anh là đồ ngốc!” Bảo Vỹ tức giận
Bảo Nam: “Chẳng phải dáng vẻ anh lẳm điều à?”
Bảo Long: “Không phải!
Bảo My gấp tới mức nước mắt rưng rưng:
“Không… Không phải.
Bảo Hân quơ bím tóc, đứng về phía Bảo Vỹ:
“Xem thường Tư Thái Lâm!”
Dứt lời, năm đứa bé như muốn đánh nhau với
Tư Thái Lâm, chờ sáu đứa lăn thành một cục, Bảo
An mới phản ứng được họ đang đánh chơi nên
không bước lên, không biết nên cản hay tham gia
vào. Cậu bé vừa bắt đầu nhích tới, không biết bị ai
đá một đá ra. Bảo An bị đá tới lật người, lăn tới góc
tường như quả bóng
“Bảo An cẩn thận!” Đào Anh Thy giật mình,
chuyện gì thế? Không phải đang chơi bình thường
à? Sao lại đánh nhau rồi?
Cô bước lên trước kéo sáu đứa bé ra.
Bảo Vỹ chạy tới trước mặt Đào Anh Thy tố cáo:
“Mẹ, Tư Thái Lâm bắt con gọi anh ấy là cậu!”
Từ Thái Lâm cũng chen lên: “Nói cho hết, có
phải anh nên được gọi là cậu không?”
Bảo Vỹ một tay ôm gấu trúc, ngón tay đầy thịt
chỉ vào Tư Thái Lâm không chút khách sáo: “Không phải!”
Bảo Nam giơ súng lên: “Không phải!
Bảo Long nắm tay thành nắm đấm: ‘Không phải!”
Hai tay Bảo My đặt ở đũng quần, yếu ớt nói
“Không… Không phải…
Bảo Hân hung dữ: “Diễn thật không tệ đâu!”
Bảo An chớp mắt hai cái:
Đào Anh Thy đổ mồ hôi, hiểu sơ sơ lí do vì sao.
sáu đứa đánh nhau.
Bảy miệng tám lời, nếu không nghĩ cách ngăn
cản thì chúng sẽ không yên tĩnh.
Nhưng cô nên nói thế nào? Vốn sáu đứa bé
không biết những quan hệ phức tạp ở ngoài của mẹ.
Không nói thì dáng vẻ Tư Thái Lâm nhỏ bé ấm ức.
Đào Anh Thy mím môi, suy nghĩ gần một phút
đồng hồ trong bảy đôi mắt tràn ngập chờ mong rồi
hỏi mang theo ý bàn bạc: “Có phải mấy đứa nên
ngủ trưa rồi không?”
Vẻ mặt bảy đứa đầy nghỉ ngờ nhìn cô.
‘Đào Anh Thy cười ngốc nghếch
Nửa tiếng sau, Đào Anh Thy dỗ bảy đứa ngủ say.
Bảy đứa xếp thành hàng ngủ trên thảm, trên
người đắp mấy tấm thảm do Đào Anh Thy lấy tới,
đáng vẻ nho nhỏ tròn xoe không khác nhau lắm.
Đào Anh Thy tựa vào ghế sô pha tiếp, thở ra.
Gặp vấn đề khó xử lý này thì dời lực chú ý là tốt hơn.
Trẻ con là trẻ con, vừa chuyển sự chú ý sang
chuyện khác một chút thì không lâu sau đó sẽ quên
luôn chuyện đang làm dở.