Liên Bình lập tức hỏi đồng nghiệp bên cạnh:
“Tôi… tôi vừa thấy cái gì vậy? Sắc mặt của ông chú…”
“Tôi… tỏi cũng nhìn thấy!” Đồng nghiệp bên cạnh cũng hoảng sợ nói.
“Thật sao! Mặt của ông chủ bị người ta cào à? Rõ ràng là một gương mặt đẹp trai…
Không đúng, là người nào mà gan lớn vậy, dám xúc phạm cả ông chủ?
Tôi có chút lo lằng, không biết người ra tay kia… còn sống không!”
“Sợ là đã bị nghiền thành tro rồi! Có điều cô nói là nam làm hay là nữ làm?”
“Nhất định là nữ!”
“Vì sao?”
“Còn phải hỏi à? Đàn ông đánh nhau, ai lại đi cào mặt?”
“Chưa chắc, mấy tên éo lả cũng biết cào mặt!”
Cửa thang máy mở ra, Chương Vĩ đứng ở bên ngoài nhìn thấy Tư Hải Minh tới,
ánh mắt vừa rơi trên mặt Tư Hải Minh cũng sửng sốt một chút.
“… Chào buổi sáng, ngài Tư Minh”
“Ừm”
Đến văn phòng, Tư Hải Minh ngồi xuống ghế: “Mua một phần ăn sáng”
Vừa ngước mắt lại thấy Chương Vĩ không động: “Có vấn đề gì không?”
“Ngài Tư Minh, ngài không sao chứ?” Chương Vĩ hỏi.
“Chuyện gì?”
“À không, bây giờ tôi đi sắp xếp ngay”
Nói xong liền đi ra ngoài, một câu cũng không dám hỏi.
Chương Vĩ không dám thì người khác càng không dám lắm mồm.
Tư Hải Minh mang theo gương mặt bị cào bốn dấu móng tay bận rộn
rong công ty đến trưa, mở cuộc họp, đi gặp khách hàng, không có gì bất thường cả.
Cứ như trên mặt anh không có gì.
Ngược lại, những người khác thì run sợ trong lòng,
sợ làm ra việc gì không tốt sẽ chọc tới Tư Hải Minh.
Dù sao Tư Hải Minh cảm xúc thất thường, vẻ ngoài thì không sao
nhưng lại có một loại hiệu ứng khủng bố bên trong.
Ánh chiều tà le lói, đèn đường bật lên.
Tư Hải Minh đứng lặng ở cửa số sát đất, bóng người cao lớn phản chiếu
lên kính pha lê, góc mặt sắc bén, lạnh lẽo bức người.
Góc mặt bên phải có thế thấy rõ bốn đấu móng tay cào.
Lòng bàn tay thô ráp của Tư Hải Minh vuốt qua, cảm nhận được vết xước rõ ràng,
ánh mắt liền tối đi, đúng là không biết tốt xấu…
Đào Anh Thy tỉnh lại, các giác quan lập tức khôi phục,
nhanh chóng cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra.
“Ưm..” Đào Anh Thy khó chịu hừ một tiếng, mí mắt khó khăn mở ra,
ký ức về việc xảy ra trong căn phòng xa lạ khiến cô không thể không
chấp nhận tình trạng thám hại của mình lúc này.
Còn thê thảm hơn nhiều so với ba năm trước. Tư Hải Minh như con thú dữ,
không ngừng cướp đoạt, không ngừng chiếm hữu.
Mặc kệ cô gào khóc thế nào cũng vô dụng, Tư Hải Minh vẫn không ngừng làm,
cô không trốn nổi, khóc chết cũng không được gì.
Đầu óc choáng váng, cảng không biết bây giờ là lúc nào,
trong căn phòng lớn không có đồng hồ hay thứ gì liên quan đến thời gian cả.
Đào Anh Thy nằm trên giường cổ chống đỡ cơ thể đau đớn, khó khăn ngồi dậy,
cảm giác nhoi nhói càng rõ ràng, còn cả eo của cô,
sợ là chỉ cần động mạnh một chút là sẽ đứt gãy vậy.
“A…” Đau khiến cô phải nhe răng trợn mắt.
Trừng phạt kiểu này đúng là đáng sợ quá.
Có phải cô không nên đi so bì cái hết cục này? Vì dù sao cô vẫn còn sống.
Khi đó, Đào Anh Thy cho là mình sẽ chết đi.
Cô muốn xuống giường, nhưng trên người không có mảnh vải che thân,
nên đành dùng chăn che lấy.
Cô muốn rời khỏi nơi này thì nhất định phải mặc quần áo.
Mà quần áo của cô lại không ở trong phòng, bởi vì gian phòng này
không phải nơi xảy ra vụ việc đầu tiên, mà hiện trường là ở hầm rượu.
Cô cũng không thể quấn chăn đi xuống hầm rượu được!
Với cả cho dù tìm được quần áo cũng mình thì chúng cũng đều thành giẻ lau rồi,
tất cả đều bị Tư Hải Minh thô bạo xé nát.
Hai chân vừa chạm đất, cơ thể như nhũn ra, dần dần lấy lại sức, cô liền đi tới phòng đế quần áo.