hai người với vẻ run sợ, vừa sang đã lập lập tức
mắng mỏ Đào Anh Thy: “Lá gan của cô cũng lớn
thật đấy? Cô biết Võ Ái Nhi là ai sao? Cô ta chính
là vợ chưa cưới của Tư Hải Minh – người nắm giữ
quyền hành ở tập đoàn Vương Tân! Cô đúng là ăn
phải gan hùm mật gấu rồi, cô có tin tôi sẽ khiến
cô sống không nổi ở thủ đô này hay không?”
Đào Anh Thy vừa định nói chuyện, thì phía
sau truyền đến giọng nói trầm thấp tùy ý của
người đàn ông: “Vậy mà tôi lại không biết, hiện tại
thủ đô này là do một mình giám đốc Đài như ông quyết định”
Đào Anh Thy xoay người lại, lập tức nhìn thấy
Tư Viễn Hằng đang đút một tay vào túi quần, trên
mặt là vẻ sắc bén của người lãnh đạo.
Giám đốc Đài hoảng sợ, vội vàng sửa lời: “Cái
này… Tôi chỉ muốn dọa cô ấy, chỉ là dọa thôi mà”
Võ Ái Nhỉ nhìn thấy Tư Viễn Hãng đến thì sự
kiêu ngạo lúc nấy lập tức giảm sút, suy cho cùng
những người đàn ông của nhà họ Tư đều không
dễ chọc.
“Nhưng cũng chưa chắc lời nói của giám đốc
Đài là sai, ai bảo Đào Anh Thy lại dám ra tay với
tôi, chẳng phải cô ta ăn gan hùm mật gấu hay
sao? Nên dạy dỗ cô ta một chút” Võ Ái Nhi lớn
như vậy còn chưa từng bị ai đánh bao giờ, mà
người đánh cô ta lại là một người bình thường
không quyền không thế, cô ta không làm gì đó để
hả giận thì đúng là không bình thường!
“Cô đánh cô ta sao?” Tư Viễn Hãng nhìn về
phía Đào Anh Thy, hỏi.
Ánh mắt của Đào Anh Thy lóe lên, nghĩ thầm,
chẳng lẽ Tư Viễn Hãng tới là để xả giận thay Võ Ái
Nhỉ hay sao?
“Cô đánh cô ta, tay cô không đau sao?” Tư
Viễn Hãng hỏi
*„* Đào Anh Thy kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Tư
Viễn Hãng.
Sắc mặt của Võ Ái Nhi khó coi đến cực điểm:
“Anh Hải Minh vì tôi mà mua đài truyền hình Tiên
Phong, như vậy đài truyền chính là sự đại diện
cho anh Hải Minh, giám đốc đài nói như vậy, cũng
không phải hoàn toàn không đúng. Ngài Tư, ngài
nói đúng không?”
Tư Viễn Hãng quay mặt nhìn về phía cô ta,
ánh mắt sắc bén bức người: “Có phải hay không
cũng không đến lượt cô lên tiếng?”
Võ Ái Nhi bị sắc mặt tràn đầy sự tức giận của
anh ta làm cho không thoải mái, nhưng cô ta chỉ
có thể tạm thời chịu đựng.
*Nếu là vợ sắp cưới của Tư Hải Minh, thì cô
nên thu hồi nanh vuốt của mình, đàn ông luôn
luôn yêu thích phụ nữ dịu dàng, cô xem cô có dịu
dàng không?”
“Tôi..” Võ Ái Nhi giống như bị người ta tát cho
một bạt tai, hai tay gắt gao nằm lấy váy của mình,
ngấm ngầm chịu đựng
Tư Viễn Hẳng lạnh lùng thu hồi tầm mắt, năm
lấy tay của Đào Anh Thy đang ngẩn ngơ đang
ngẩn người ở bên cạnh, rồi xoay người rời khỏi phòng bao.
Võ Ái Nhi tức giận đến độ ngực phập phồng:
“Tư Viễn Hãng này là có chuyện gì chứ? Tại sao.
anh ta lại quen biết Đào Anh Thy? Còn thân mật
với cô ta như vậy?”
“Tư Viễn Hãng này cũng đúng là người kỳ lạ
nha, vì Đào Anh Thy mà gần đây anh ta còn tài trợ
cho đài làm phim truyền hình, cũng chưa quá hai
mươi tư giờ, ngài Hải Minh đã mua xong đài
truyền hình, người ta không biết còn tưởng rằng
hai anh em muốn tranh một người phụ nữ
đấy!”Lúc này, trong lòng của giám đốc Đài đều là
những suy nghĩ hèn mọn.
“Ông nói bậy gì đớ?” Võ Ái Nhi nhìn thấy vẻ
mặt buồn nôn của giám đốc Đài mà thật sự muốn
tát ông ta một cái: ‘Anh Hải Minh của tôi làm sao.
có thể dính líu đến loại phụ nữ này được? Cô ta
xứng sao? Chẳng qua chỉ là một con hồ ly tinh
nhỏ có chút nhan sắc mà thôi!”
“Vâng vâng vâng, là tôi nói sai, là tôi nói sai”
Giám đốc Đài vội vàng xin lỗi
Tuy rằng Võ Ái Nhi ngoài miệng cãi lại, nhưng.
trong lòng cô ta lại đang dao động không ngừng.
Nên cạnh Tư Hải Minh có người phụ nữ nào
hay không cô ta lúc nào cũng chú ý, nói không
chừng cũng sẽ có cá lọt lưới, suy cho cùng phụ
nữ muốn bò lên trên giường của Tư Hải Minh
nhiều không kể xiết
Phải chăng Đào Anh Thy này chính là một
trong những người phụ nữ kia?
Không được, cho dù là bất cứ người phụ nữ
nào đáng nghỉ cũng nên bị bóp chết từ trong trứng nước!
Đến bên ngoài quán bar, Đào Anh Thy nhanh
chóng hất tay của Tư Viễn Hãng ra rồi xoay người rời đi.
“Tôi đã giúp cô rồi mà cô báo đáp tôi như vậy
sao?” Tư Viễn Hãng hỏi.
Đào Anh Thy đứng yên: “Tôi còn chưa có hỏi
anh vì sao lại đến nơi này?”
*Cô sẽ không cho rằng tôi đi theo cô tới chứ?
Yên tâm, đây chỉ là trùng hợp”
“Tôi thật muốn nói cho Tần Diễm My biết anh
là loại người như thế nào!”
“Loại người như thế nào?”
“Người bắt cá nhiều tay!”
Tư Viễn Hãng nghe vậy thì bật cười, đôi mắt
anh ta sâu hun hút nhìn cô.