trong nhà có cái gì khiến cô nhất định phải về à?”
Đào Anh Thy cúi đầu, che giấu sự bất an của
mình: “… Không phải… tôi chỉ thấy sợ thôi.
Trong nhà còn có sáu đứa bé, cô mà không
về, đến lúc chúng nó tỉnh thì sẽ không nhìn thấy:
cô rồi? Lúc không nhìn thấy cô thì chắc chúng sẽ sợ hãi lắm.
Cũng không dám tưởng tượng sẽ có nguy.
hiểm gì không..
Từ Hải Minh vươn tay bóp lấy mặt cô, khuôn
mặt nhỏ của cô lọt thỏm trong lòng bàn tay anh:
“Đúng là có gương mặt xinh đẹp như vậy không
làm đồ chơi thì thật đáng tiếc”
*,.* Cơ thể Đào Anh Thy run lên: “Cho tôi về đi,
nếu anh muốn tôi thì chờ qua đêm nay được
không? Qua vài ngày nữa, anh muốn làm gì với tôi
cũng được, tôi sẽ không phản kháng!”
*Có gì khác nhau?” Tư Hải Minh lạnh lùng nói.
Đào Anh Thy cẩn môi: “Tôi… tôi chưa chuẩn bị kỹ càng
Tư Hải Minh tiến lại gần cô, Đào Anh Thy căng
thẳng đến gần như không thở nổi.
“Không cần chuẩn bị, chỉ cần biết kêu là được.
rồi” Ánh mắt đen của anh mang theo sự xâm lược
đáng sợ: “Mà tiếng kêu của cô tuyệt đối khiến tôi hài lòng”
*,.* Đào Anh Thy không trả lời, cơ thể không
khống chế nổi mà run rẩy.
Tư Hải Minh buông mặt cô ra, ngồi ngay ngắn
lạ, cả người tỏa ra sự lạnh lùng khiến người ta
không dám lại gần
Trong xe, bầu không khí trở nên ngột ngạt
đến không thở nổi.
Đào Anh Thy bất an nhìn về phía cửa sổ xe,
đêm đen như mực, nguy hiếm như đang bao phủ lấy cô.
Gòn cả sáu đứa nhỏ trong nhà khiến cô lo lắng,
Nên làm gì bây giờ? Xem ra Tư Hải Minh tuyệt
đối không thả cô xuống xe, cũng không có cơ hội
nhảy khỏi xe.
Xe đi khoảng một giờ, cách xa nội thành, khu
vực càng trở nên cao cấp hơn, đây là một khu biệt
thự xa hoa thuộc tư nhân.
Từng chiếc đèn được đặt ven đường còn
sáng hơn đèn ở khu chung cư nhiều, cực kỳ lóa
mắt, còn có một hàng cây xếp dọc theo con
đường, nhìn về phía xa là bóng rừng cây lờ mờ
trong đêm tối, trong đó giống như có vô số ma
quỷ đang rình rập, bất cứ lúc nào cũng có thể
Xông ra
Điều này khiến nỗi bất an trong lòng Đào Anh
Thy tăng thêm.
Xe chạy được thêm mười phút mới tới chiếc
cổng sắt lớn được điêu khắc nghệ thuật của khu
biệt thự cao cấp.
Lại đi vào, mới tới cửa chính của sảnh lớn.
Xe dừng lại, Tư Hải Minh liền bước xuống xe.
Nhưng Đào Anh Thy thì ngồi lỳ lại không muốn xuống.
Giống như chỉ căn bước ra thì nơi này sẽ là
phần mộ của cô.
Hai tay lo lăng năm chặt lớp da của ghế ngồi.
Từ Hải Minh hơi nghiêng người, ánh mắt sắc
bén, khí thế đầy tính áp bức.
Đào Anh Thy sợ hãi, cô cần môi, cuối cùng
vẫn phải chủ động bước xuống xe.
Tư Hải Minh liếc cô một cái, rồi lạnh lùng thu
lại ánh mắt, trực tiếp đi về phía trước.
Nơi này hình như là nơi ở của Tư Hải Minh.
Nhưng mà sao lại đưa cô tới chỗ anh ở?
Vệ sĩ và người giúp việc đều đứng chỉnh tề
bên trong biệt thự.
Đào Anh Thy vội vàng bắt lấy cánh tay của Tư
Hải Minh: “Tôi muốn về, để cho tôi…”
Tư Hải Minh liếc mắt, nhìn vào cánh tay trắng
nõn của Đào Anh Thy.
Đào Anh Thy giật mình, tay run rẩy nhưng
cũng không buông ra, sợ vừa buông, anh sẽ
không cho mình đi nữa. Trong nhà còn có con
nhỏ, cô sao có thể để bọn chúng ở nhà một
mình? Cô tình nguyện đắc tội với Tư Hải Minh,
cũng không nguyện ý..
“Cho tôi về đi, tôi không nên ở chỗ nà)
Con ngươi của Tư Hải Minh như co lại, trở tay
cầm lấy cổ tay cô, trực tiếp lôi người vào phòng khách.
“AI” Đào Anh Thy bị đẩy vào trong thay máy,
lưng đập vào tường thang máy, phát ra một tiếng bang.
“Đừng… chứng hen suyễn của tôi sẽ tái phát
Tư Hải Minh đứng trước mặt cô, thân hình
cao lớn mang theo sự áp bức mãnh liệt, ánh mắt
lạnh lùng rơi trên mặt cô, vừa kéo cà vạt vừa nói:
“Vậy thì nhịn một chút, chờ tôi xong rồi hẳng phát tác.