Đào Anh Thy đau lòng nói: “Xin lỗi các con, là mẹ có việc bận. Mẹ còn chưa ăn cơm, các con đã ăn chưa?”
“Tất cả đều ăn hết rồi, đế tôi đi chuẩn bị cơm cho cô” Di Hà nói.
“Được.”
Đào Anh Thy sờ sờ sáu cái đầu nhỏ một cái: “Đi thôi, chúng ta vào nhà đi.
Đào Anh Thy và sáu đứa nhỏ vào nhà và đóng cửa lại, sau đó dì Hà đi ra với một bàn ăn.
Ngay khi Đào Anh Thy ngồi xuống chiếc bàn nhỏ, Bảo Vỹ đã xung phong nói: “Mẹ ơi, chúng con đã gọi điện thoại cho mẹ đó.”
“Lúc đó sao mẹ không nói gì hết” Bảo Nam nói.
Bảo Long: “Sau đó… sau đó điện thoại rơi xuống đất”
Bảo My: “Alo rồi cúp máy”
Bảo Hân: “Sau này lại gọi cho mẹ tiếp.”
Bảo An mừng đến mức mặt đỏ bừng, hai mắt sáng ngời, có vẻ muốn gọi cho mẹ.
“Các con gọi điện thoại cho mẹ sao?” Đào Anh Thy ngạc nhiên.
Dì Hà hỏi: “Cô không nhận được à?”
Đào Anh Thy đầu tiên là sửng sốt, nghĩ tới cái gì đó, lập tức đứng lên, cầm túi xách, lấy ra chiếc điện thoại.
Sau đó, cô nhìn thấy nhật ký cuộc gọi.
Thời gian là sau khi cô bị Võ Ái Nhi bắt, và thời gian cuộc gọi chỉ còn chưa đầy một phút.
Đào Anh Thy sợ tới mức cả đầu ngây dại trong giây lát.
Cuộc gọi này hẳn là do Võ Ái Nhi trả lời, cho nên khi cô lấy túi xách thì khóa kéo đã mở.
Cô không suy nghĩ nhiều, nghĩ rằng mình đã vô tình kéo nó ra trong lúc giằng co.
Sáu đứa nhỏ đã bị cô che giấu, vì vậy cô không hy vọng Võ Ái Nhi sẽ biết được.
Tuy nhiên, Võ Ái Nhi nghĩ lại, Võ Ái Nhi đã nhận được cuộc gọi từ sáu đứa nhỏ, tại sao cô ta không vạch trần khi Tư Hải Minh đang ở đó?
Hay cô ta không có phản ứng gì? Không nghĩ đến mối quan hệ đó?
Không, với tính cách của Võ Ái Nhi, làm sao cô ta có thể không nhận ra điều gì chứ.
Đào Anh Thy không thể hỏi Võ Ái Nhi, nếu thay vào đó nó nhắc nhở cô ta thì sao?
Trong lòng cô có chút lăn tăn, hy vọng rắng Võ Ái Nhi sẽ không biết bất cứ điều gì.
Cô ngủ ngon cả đêm và đi làm vào ngày hôm sau.
Sau đó cô đi làm về và mua sáu loại trái cây mà bọn trẻ thích.
Sau bữa tối, cô cắt trái cây đặt lên bàn cho bọn trẻ ăn.
Dì Hà đang rửa bát, Đào Anh Thy thu dọn đồ chơi, sách vở và sáu đứa trẻ đang chơi với nhau.
Có tiếng gõ cửa, Báo Vỹ lập tức giơ tay can đảm nói: “Con sẽ mở cửa.”
Đào Anh Thy lấy làm lạ, ai lại gõ cửa vào lúc này?
Bảo Vỹ kiếng chân cười, khó nhọc mở cửa, ngây ngô nhìn người phụ nữ đứng bên ngoài, hỏi: “Cô đang tìm ai vậy?”
“Có đang tìm Đào Anh Thy, Đào Anh Thy có quan hệ gì với cháu vậy?” Người phụ nữ xuất hiện không phải ai khác mà chính là Võ Ái Nhi.
Đào Anh Thy càng chắc chản hơn khi thấy đứa trẻ ra mở cửa.
“Là mẹ của cháu” Bảo Vỹ cười nói.
Đào Anh Thy sững sờ khi nghe thấy giọng nói, bước tới, nhìn thẩy Võ Ái Nhi, vẻ mặt của cô đông cứng lại.
Võ Ái Nhi ngước mắt lên nhìn Đào Anh Thy chế giễu: “Vậy là cô có con rồi? Không biết Tư Hải Minh có biết cô có con không?”
Thần kinh Đào Anh Thy như căng ra, cô ta nhìn cô một cách lạnh lùng.
Không ngờ Võ Ái Nhi sẽ trực tiếp tới nhà, hiện tại mợi chuyện đã ổn, nhưng vào lúc này lại bị Võ Ái Nhi nắm thóp điểm yếu.
“Để tôi nói xem, tôi không biết tại sao đứa nhỏ gọi điện thoại lại gọi cô là mẹ, tôi lúc đầu cũng không rõ, may mà tìm được người theo dõi cô. Nếu không Tư Hái Minh sẽ bị cô lừa gạt cả đời rồi” Võ Ái Nhi nói, sau đó cười tự mãn, một ánh nhìn xuyên thấu tâm can.
Vừa nói xong, năm đứa nhỏ khác đều chân ngắn chạy tới, tò mò nhìn vị khách lạ mặt không mời mà đến.
Võ Ái Nhi chớp mắt, hoa mắt nghỉ ngờ: “Tại sao lại có nhiều con như vậy?”