năm tầng, tất cả đều là tự mình nỗ lực leo lên.
Vừa đến nơi, sáu bé con đã đặt mông ngồi
hết lên mặt đất, cả người đều đang cố gắng hít
thở, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đỏ hết cả lên.
“Đều mệt hết rồi đúng không?” Đào Anh Thy
hơi đau lòng: “Nào, đến đây mẹ ôm nào”
Cửa cách đó không xa, có thể ôm từng đứa trở về.
Đào Anh Thy ngay lập tức bắt đầu ôm Bảo An,
vừa mới ôm cậu bé vào lòng, Bảo An đã chặt chế
ôm lấy cô, vùi đầu vào lòng cô, ngáp một cái
Đào Anh Thy thấy vậy thầm than trong lòng,
một tiếng trước đã gọi mấy đứa nhỏ về nhà, bầy
giờ buồn ngủ rồi đúng không?
Lần lượt ôm sáu đứa trẻ trở về, sau đó tắm
cho sáu bé con
Sau khi tắm rửa xong thì đặt chúng lên
giường, chưa tới vài giây đã ngủ hết rồi.
Không hề có chút đề phòng nào cả, ngủ vô cùng say.
Đào Anh Thy hít hà mùi sữa trên người mấy.
đứa trẻ rồi mới đi tắm.
Vừa mới ra khỏi phòng, điện thoại di động
đang đặt ở trên bàn đột nhiên rung lên, cô đi qua,
nhìn màn hình điện thoại, khuôn mặt xinh đẹp khế nhíu lại.
Muộn như thế này rồi, Tư Viễn Hãng gọi cho
cô là muốn làm gì?
Nghe máy: “Anh có thể đừng tìm tôi nữa được
hay không?”
“Lấy quần áo.”
Đào Anh Thy xoay người nhìn quần áo đang
vứt ở trên ghế sofa, khế cắn môi, mệt mỏi nói:
“Ngày mai tôi sẽ đem đến đài truyền hình cho
anh, lúc ấy anh hãy xuống lấ
“Cô muốn cho Tần Diễm My biết mối quan hệ
của chúng ta à?”
Đào Anh Thy cần răng, đồ khốn! Lúc trước
chính bởi vì anh ta cẩn thận như vậy mới có thể
lừa cô đến chóng mặt!
“Tôi đang ở trước cửa khu chung cư của cô,
đợi cô đây.
nói xong Tư Viễn Hãng ngay lập tức tắt máy.
Trong mắt Đào Anh Thy ánh lên vẻ do dự, cô
thật sự muốn đề phòng một chút.
Nếu tiếp xúc với Tư Viễn Hãng ở đài truyền
hình, sẽ bị Tư Hải Minh biết được mọi chuyện, lại
có thể khiến cho anh tức giận, đây là một việc rất đáng sợ.
Hơn nữa Tân Diễm My lại là nghệ sĩ đã ký hợp
đồng với đài truyền hình, biết rồi thì cũng không tốt.
Đào Anh Thy đi vào phòng, sáu bé con đang
ngủ say đến chảy cả nước miếng, trông vô cùng đáng yêu.
Mới ngủ không bao lâu chắc sẽ không tỉnh
ngay đâu, cô khóa kỹ cửa sổ, đi đưa quần áo chắc.
cũng sẽ trở về nhanh thôi.
Chắc anh ta đang ở cửa Khu chung cư Ánh Sáng rồi.
Đào Bảo Thy khóa kỹ cửa rồi ra ngoài, ngay
lập tức chạy thật nhanh đến cửa của Khu chung
cư Ánh Sáng.
Vừa chạy vừa thở hổn hến, sao lúc trước cô
lại lựa chọn Khu chung cư Ánh Sáng nhỉ? Không
phải là nói khu chung cư này cách cô gần một
chút hay sao?
Cô còn không dám từ cổng chính đi vào nữa,
trước tiên là tìm đến một cánh cửa, tiến vào khu
chung cư, sau đó là hướng cửa khu chung cư mà chạy.
Chờ cô chạy đến cửa, Đào Anh Thy thiếu chút
nữa là tắt thở đến nơi, dựa vào một cái cây ngay.
trước cửa cũng không thể đứng thắng người được.
Vừa mới nhìn lên thì thấy Tư Viễn Hãng đang
đứng dựa vào chiếc xe Ferrari.
Đào Anh Thy chậm chạp đi qua, trên mặt vẫn
còn vết ửng đỏ do vừa mới chạy xong, đến trước
mặt, trực tiếp ném quần áo đang cầm trên tay
qua cho anh ta.
Tư Viễn Hãng dùng một tay bắt lấy, liếc sơ
qua bộ quần áo: “Cô chắc chẳn quần áo này còn
có thể mặc được à?”
Sau khi ném quần áo qua cho anh ta xong,
Đào Anh Thy đang chuấn bị xoay người rời đi,
nghe anh ta nói vậy cũng ngạc nhiên, quay người
lại nhìn anh ta.
Trên người Tư Viễn Hằng mặc một chiếc
quần dài bó lại ở ống chân với một chiếc áo sơ mi
màu xanh thãm, cổ áo mở ra, ngay cả áo khoác
cũng không mặc, người không biết con tưởng
trong nhà anh ta chỉ có một chiếc áo khoác thôi đấy.
“Có vấn đề gì sao?” Trong lòng Đào Anh Thy.
nghĩ, lẽ nào anh ta đã nhìn ra được chuyện gì rồi
hay sao? Không đến mức ấy đâu nhỉ? Cô đã tự
tay giặt sạch, còn ủi quần áo cho anh ta rồi mà.
*Cô giặt đến mức không còn nhìn thấy hình
dạng ban đầu của nó rồi, thà không giặt còn hơn”
‘Tư Viễn Hãng nói: “Thật ra tôi cũng có chút bất
ngờ là cô lại giặt quần áo giúp tôi đấy”
Đào Anh Thy không muốn nói những chuyện
liên quan đến trước đây với anh ta: “Không có
việc gì thì cút đi!”
Nói xong, chỉ thấy Tư Viễn Hằng mặc chiếc áo.
khoác ấy lên người, trong lòng thầm nghĩ, không
phải là anh ta ghét bỏ chiếc áo ấy sao? Vậy sao
còn mặc lên nữa?
“Không có gì rồi, cô về đi.” Tư Viễn Hằng mặc
áo xong, lên xe, nhanh chóng rời đi
Đào Anh Thy nhìn Tư Viễn Hãng nghênh
ngang rời đi, trong lòng vô cùng bưồn bực. Thật
giống như cô là người gọi một tiếng thì lập tức
chạy đến, bảo một câu thì nhanh chóng phải rời đi vậy.
Bảo cô vội vàng mang quần áo đến đây cho
anh ta, khiến cô chạy đến thở không ra hơi, người
này thật là, đến một lời cảm ơn cũng không nói,
điều này có thế thấy được anh ta đúng là một con
người quá tệ mà.