Cô không biết làm sao anh điều tra được, chỉ là tuyệt đối không thế ở lại Tokyo thêm một khắc nào nữa.
Kế hoạch chạy trốn phải được thực hiện gấp rút. Nội tâm Đào Anh Thy tràn đầy sợ hãi, tay chân nhũn ra như không có sức.
Tư Hải Minh lên xem mở phần mềm theo dõi trên điện thoại lên, phát hiện vị trí điểm báo của Đào Anh Thy đang di chuyển.
Anh hừ lạnh một tiếng: "Muốn trốn? Xem ra vẫn chưa học được cách ngoan ngoãn rồi”
Theo vị trí xác định, Đào Anh Thy mọc cánh cũng khó mà thoát được.
Roll Royces đi qua khu chung cơ Ánh Sáng, thuận đường chạy thẳng về phía trước. Tư Hải Minh phát hiện vị trí của Đào Anh Thy đã dừng lại mười phút trước. Vẫn không hề di chuyển. Tư Hải Minh nhíu mày, chẳng lẽ cô không phải muốn chạy? Vị trí này cũng không phải chỗ ở của cô, cô đến đó làm gì?
Anh tiếp tục lái về phía trước khoảng năm phút.
“Ngừng” Tư Hải Minh lạnh giọng âm trầm ra lệnh. Xe ngừng lại, Tư Hải Minh xuống xe.
Chỉ thấy một cảnh huyên náo phía trước, tình cảnh vô cùng lộn xôn. Hàng rào ven đường bị đụng gấy, trên đường đậu đầy xe cứu thương cùng đội tìm kiếm.
Ở bên vệ đường có đàn ông phụ nữ kêu trời than đất, hình như là than nhân của người gặp nạn.
Chương Vĩ từ trên một chiếc xe khác leo xuống nói: “Hình như là tai nạn xe cộ”
Còn chưa dứt câu, Tư Hải Minh đã trực tiếp đi qua, bước chân vững vàng từng nhịp lúc này có về vội vàng.
“Chuyện gì xảy ra vậy? Tư Hải Minh đi đến trước mặt đội trưởng đội tìm kiếm hỏi.
Cả người tản ra vẻ cao quý và mạnh mẽ khiến cho vị đội trưởng nọ trả lời theo bản năng: “Vì né chiếc xe điện khác đang đi ngược chiều mà một chiếc xe buýt lạc tay lái, mất khống chế lao vào hàng rào rồi rơi xuống hồ”
Tư Hải Minh lấy điện thoại ra lần nữa, khi thiết bị thông báo vị trí kia vẫn lắng lặng nằm ngay hồ không nhúc nhích, tay anh chợt run rấy, ánh mắt lóe lên hốt hoảng.
Chương Vĩ đứng bên cạnh anh nghe rất rõ ràng, suy đoán chuyện đã xảy ra.
Anh Tư Hải Minh vừa ra khỏi bệnh viện, liền đi đuối theo người ta. Đuổi theo ai? Anh ta chợt nhớ đến trên người Đào Anh Thy có gắn máy định vị.
Như vậy mục tiêu theo dõi của ngài Tư Hải Minh ngoại trừ Đào Anh Thy thì chẳng còn ai nữa.
Chắng qua là ai biết lại xui xẻo như vậy, Đào Anh Thy lại ở trên chiếc xe này.
"Lệnh cho toàn bộ người đến tìm”
Tư Hải Minh thấp giọng ra lệnh, áp chế lo lắng kinh hoàng, thậm chí đưa điện thoại xác định vị trí cho bảo vệ: "Động tác nhanh chóng lên.”
Bây giờ phái tranh thủ từng giây cứu người.
Vệ sĩ không dám thờ ơ, trực tiếp đoạt ấy công cụ tìm người của đội cứu hộ sau đó nhảy xuống hồ.
Thậm chí còn có người cởi quần áo, trực tiếp lặn sâu xuống. Nhân viên của đội cứu hộ đều sợ ngây người.
Tư Hải Minh đứng trên phía hàng rào, nhìn chăm chắm vào người đang mò mẫm dưới đáy hồ, thân thể căng cứng.
Chương Vĩ chưa bao giờ thấy ông chủ nhà mình lộ ra thần sắc như vậy. Đối mặt với bất kỳ minh tranh ám đấu nào trên thương trường cùng vô số kiểu người sâu không lường được, biểu cảm vạn năm không đổi lúc này xuất hiện vết rách.
Thời gian dần trôi, đội cứu viện và xe cứu thương đã đến đông đủ, chỉ cần có thế nhanh chóng cứu người lên thì hy vọng cũng rất lớn.
Mà trên người Đào Anh Thy có giữ máy định vị, có khả năng được tìm thấy nhanh hơn so với người khác một chút. Bên cạnh đó, thân nhân của những người khác nắm được một thành viên của đội cứu hộ giống như vớ được khúc gỗ nổi, khóc nói: “Sẽ tìm được con gái tôi chứ? Con bé sẽ không có chuyện gì đúng không?”
“Chúng tôi sẽ cố hết sức”
Chương Vĩ thăm dò tình huống kỹ càng rồi mới đi đến bên người Tư Hải Minh nói: “Anh Hải Minh, trên xe có khoảng ba mươi người, nghe nói có cả người già và trẻ con. Nhưng mà trên người Đào Anh Thy có máy định vị, có lẽ sẽ tìm được rất nhanh thôi”
Tư Hải Minh không lên tiếng, cũng không nhúc nhích, tròng mắt đen tuyền vẫn nhìn chằm chăm vào hồ.
“Tìm thấy rồi”
Phía dưới có người kêu lên.
Người lên tiếng không phải vệ sĩ mà là người của đội cứu hộ. Nhìn xuống thấy một hai người được tìm thấy và đang được kéo lên bờ.
Tư Hải Minh dùng sức chen vào đám người, cứu được đến bảy tám người, không phải Đào Anh Thy, cũng không phải dì Hà và đứa bé. Tốc độ của cứu hộ rất nhanh chóng, những ai biết bơi thì tự cứu lấy mình, ai không biết thì được đưa lên sau, nếu tim đã dừng đập thì có nhân viên y tế cấp cứu những người còn có dấu hiệu của sự sống, sau đó vội vàng chuyển người vào bệnh viện.