Toàn thân cô bị Tư Hải Minh kéo tới trước mặt, hơn nữa còn va vào cơ thể rắn chắc của anh.
Túi chườm nóng trên tay cô cũng rơi xuống, không ai để ý tới nằm trên mặt đất.
Sắc mặt Tư Viễn Hằng hơi thay đổi trở nên ác liệt, vừa định tiến lên đã bị vệ sỹ của Tư Hải Minh cản lại.
Trong đôi mắt hung ác nham hiểm của Tư Hải Minh chí có khuôn mặt hoang mang rối loạn của Đào Anh Thy: "Có phải sự trùng hợp của cô nhiều quá không? Hả?"
Bụng Đào Anh Thy đau buốt, đầu uể oải rũ xuống, cơ thể run rẩy.
"Anh cả! Anh làm thế có phải quá đáng không?" Tư Viễn Hằng lạnh lùng hỏi.
Đồng tử đen của Tư Hải Minh nhìn Đào Anh Thy chằm chằm: "Cô cảm thấy tôi nên làm thể nào với người không nghe lời?"
Sao Đào Anh Thy có thể trả lời anh. Bụng cô đau tới nức đứng cũng không vững, ngồi thẳng xuống: "Ưm.."
Tâm trạng Tư Hải Minh cực kém, vẻ mặt hung ác nham hiểm: "Giả vờ cái gì? Đứng dậy cho tôi!"
"Tôi... Tôi khó chịu..." Đào Anh Thy khó chịu thở hổn hển.
Sắc mặt Tư Viễn Hằng vô cùng khó coi, định bước lên đỡ Đào Anh Thy nhưng vệ sỹ vây quanh anh ta không thể coi thường. Anh ta chỉ có thể lạnh giọng nói: "Đúng là cô ấy khó chịu nên em mới đưa cô ấy tới phòng trang điểm nghỉ ngơi! Anh nhìn sắc mặt của cô ấy đi!"
Đào Anh Thy ngồi cạnh anh, cố tay cô còn bị Tư Hải Minh nắm trong lòng bàn tay.
Tư Hải Minh nhìn về phía Đào Anh Thy, kéo mạnh người đứng lên
"Ưm..” Đào Anh Thy yếu ớt tựa vào ngực Tư Hải Minh, lộ ra sắc mặt tái nhợt. Trên trán cô đầy mồ hôi mịn. Cô đang thừa nhận sự hành hạ vì cơ thể không khỏe.
Tư Hải Minh sững sờ, ôm ngang Đào Anh Thy lên, xoay người rời đi.
Vệ sỹ lập tức đi theo.
Tư Viễn Hằng lạnh lùng nhìn theo. Định đi đâu? Chắc là đi bệnh viện...
Đào Anh Thy cám nhận thấy mình bị Tư Hải Minh ôm vào lòng, vội vàng giãy dụa: "Anh...Anh thả tôi xuống. Đây là đang ở đài truyền hình đó...”
Bị người ta thấy thì người khác sẽ nghĩ chúng ta ra sao?
Tuy các đồng nghiệp đều cảm thấy bên trên cô có người nhưng họ cũng chỉ là đoán thế thôi.
Bây giờ thì tốt rồi, cô bị người nằm quyền tập đoàn Vương Tân ôm vào lòng. Ai cũng biết là sự tình không đơn giản như lời đồn nữa!
Thậm chí có thể còn cho rằng Tư Hải Minh chính là chỗ dựa sau lưng của cô!
Nhưng Tư Hải Minh như không nghe thấy, cứ ôm cô bước vào thang máy.
"Anh thả tôi xuống đi..." Đào Anh Thy cố hết sức nói.
"Câm miệng lại" Giọng Tư Hải Minh trầm thấp.
Đào Anh Thy biết mình không thể thay đối quyết định của Tư Hải Minh nên dứt khoát không nói nữa. Cô thực sự là đau tới mức không còn sức để làm ra cái gì nữa rồi.
Cửa thang máy mở ra, Đào Anh Thy vùi mặt mình vào lòng Tư Hải Minh.
Ít nhất cũng đừng để người ta thấy mặt cô đi!
Tuy cô không thấy gì nhưng có thế cảm nhận được bầu không khí yên tĩnh. Cô biết ngay là tình hình thế nào rồi.
Vì vậy cô vùi đầu mình sâu hơn.
Cô tạm thời không lo chuyện này!
Mãi tới khi lên xe, Đào Anh Thy mới ngẩng đầu lên, định bò xuống khỏi người Tư Hải Minh.
"Có thể thả tôi xuống được chưa?” Đào Anh Thy yếu ớt hỏi.
Hỏi xong, cô thấy bụng càng đau hơn.
Tay cô che kín bụng, tiếng rên rỉ thật nhỏ phát ra.
Tư Hải Minh chẳng những không đặt Đào Anh Thy xuống mà còn duỗi thẳng tay vào. Lòng bàn tay ấm áp kề lên da thịt cô.
Bàn tay trùm lên vết mố kia.
Toàn thân Đào Anh Thy cứng đờ, ngạc nhiên nhìn Tư Hải Minh.
"Đau bụng sao?"
Đào Anh Thy hơi xấu hổ ngoảnh mặt đi: "Tật xấu của phụ nữ"
Ai làm hại! Là anh đó! Nếu không phải uống thuốc tránh thai khẩn cấp thì tôi có thể thành ra như thế này được à?
Cô giận điên người mà không dám nói gì.
Vẻ mặt Tư Hải Minh không căng thẳng nữa. Đôi đồng tử sâu lắng, không nói gì nữa.
Nhưng tay anh vẫn đặt trên bụng cô.