Đúng vậy. Khi Đào Anh Thy đang vội đến bệnh viện, cũng không quên lừa Tư Hải Minh một vố. Tư Hải Minh có quyền có thể, có thể dễ dàng điều tra camera.
Khi cô xuống khỏi bến xe, Tư Hải Minh sẽ biết rõ cố lên xe nào, đi đường nào. Cho nên phải cắt đứt đầu mối này. Sau khi tài xế quay lại, cô liền xuống xe. Vì muốn tài xế giúp mình, nên đã tìm cái cớ là bị đuổi giết. Nhưng lớp sương mù này không thể che được lâu, cô vẫn nên rời khỏi đây càng sớm càng tốt.
Buổi sáng khi Đào Anh Thy thức dậy, sáu đứa nhỏ vẫn ngủ bên cạnh, Bảo My nằm ngủ trong lòng cô.
Việc đầu tiền làm là sở trán Bảo My, chạm vào mặt cô bé, không hề phát sốt. Chủ yếu mặc dù Bảo My đã hết sốt, nhưng vẫn không có tinh thần, Đào Anh Thy không dám tùy ý lên đường.
Đào Anh Thy vội vàng trốn đi không mang theo cái gì cả. Đào Anh Thy không dám ra ngoài mua, đều là mua hàng trên mạng, toàn bộ đều đưa đến cửa.
Sau khi dì Hà nhìn thấy Đào Anh Thy thanh toán tiền thì hỏi: “Thy, tiền của cô có đủ dùng không? Chỗ tôi có ít tiền tiết kiệm, cô lấy dùng trước đi. Lúc trước tôi bảo cô không cần phải trả lương, cô cứ muốn trả, tôi cũng không có gì cần dùng đến tiền cả”
“Dì Hà, đủ mà, không cần lo lắng về tiền bạc”
Di Hà nhớ lại lúc Đào Anh Thy trở về, khi làm việc tập đoàn Vương Tân lương một tháng là chín mươi triệu, làm việc ở đài truyền hình thì được gần ba mươi triệu, mặc dù lương không ít nhưng cô không làm lâu, tính lại mới chỉ hơn một tháng, không chỉ không có tiền tiết kiệm, dường như chi có ra mà không có vào.
“Thy, bà của cô thật sự cho cô tiền sao?”
Đào Anh Thy cười: “Đúng vậy, không phải lúc trước tôi nói với dì rồi sao.”
“Tôi nghĩ đó là đo cô an ủi tôi thôi. Không ngờ dì Châu lại suy nghĩ nhiều cho cô như vậy, đối với một bà cụ nông thôn mà nói, có thể tiết kiệm được tiền không phải là chuyện dễ dàng mà”
“Vâng, người tôi khâm phục nhất chính là bà tôi, nếu không có bà, không biết bây giờ tôi đã trở thành thế nào nữa” Đào Anh Thy hoài niệm nói.
“Đúng vậy, tôi cũng khâm phục di đấy, nhân hậu còn tốt bụng”
“Dị Hà, nhất định là di rất tò mò về việc bà cho tôi bao nhiêu tiền đúng không?” Đào Anh Thy vì muốn dì Hà yên tâm, dứt khoát nói với bà.
“Cũng có chút tò mò.”
Dì Hà cười: “Chính là tôi đang nghĩ, rốt cuộc di Châu cho cô bao nhiêu Tiền, đến bây giờ cô đã dùng hết chưa? Cô dùng không nhiều, nhưng bọn nhỏ đều cần phải dùng tiền, càng không nói còn phải ở nước ngoài. Một bà cụ nông thôn dù có tiết kiệm tiền cũng sẽ tiết kiệm được bao nhiêu chứ?”
“Bà để lại cho tôi chín tỷ”
“Cái… cái gì? Chín tỷ? Sao lại nhiều như vậy?”
Di Hà kinh ngạc, sau đó hỏi: “Tiền đến bù phá dỡ sao?”
Đào Anh Thy cười đáng yêu với dì Hà, nói: “Bà cháu chỉ có một căn nhà, hơn nữa cũng không có chỗ nào phải phá cả
“Vậy dì Châu lấy đâu ra nhiều tiền như vậy chứ?” Dì Hà rất tò mò.
*Di biết ba tôi đúng không?”
“Tất nhiên dì biết rồi” Dì Hà nhắc đến người này là trong lòng vô cùng tức giận, thân là con trai, dùng bạo lực với con gái, không hiếu thảo với mẹ già, tính cách quá khốn nạn rồi.
“Có một ngày, có một người phụ nữ tìm đến cửa, là một người phụ nữ giàu có, bà ta thích ba cha muốn kết hôn với ba cháu. Khi biết có một đứa con gái như cháu, bà ta không muốn kéo theo cái chai dầu này, nên muốn một lần mua đứt luôn, đưa ra ba tỷ”
“Nhất định dì Châu sẽ không đồng ý”
“Dì sai rồi, bà cháu đồng ý. Không chỉ đồng ý, còn tăng thêm giá, mua đứt với giá bốn tỷ năm trăm triệu.”
“Vậy cũng không có đến chín tỷ chứ?” Dì Hà bỏ qua nói.
“Người phụ nữ giàu có kia đồng ý, bốn tỷ năm trăm triệu. Thì bà lại nói chín tỷ mới thành giao, khiến người phụ nữ choáng váng. Sau đó bà nội, đưa chín tỷ, bà và sẽ cắt đứt quan hệ với con trai.
Ý nghĩa rất rõ ràng, chỉ cần sau khi kết hôn với ba tôi, bà ta đến cả quan hệ mẹ chồng nàng dâu rắc rối đó cũng không có, càng không cần con trai con dâu dưỡng già. Cuối cùng người phụ nữ giàu có kia đưa ra chín tỷ. Cháu cảm thấy bà cháu là một cao thủ đàm phán” Năm đó Đào Anh Thy trốn ở trong nghe thấy.