Tư Lệnh Sơn cố nén ngấm ngầm chịu đựng, nói: “Ba biết con tức giận vì điều gì,
chẳng phải vì chuyện của Đào Anh Thy sao? Con coi trọng Đào Anh Thy,
nên không tha cho Từ Hạo Bân được, nhưng con yên tâm,
Đào Anh Thy tuyệt đối không có gì với Từ Hạo Bân đâu, chỉ là hiểu lầm thôi!
Với cả Đào Anh Thy cũng coi như người nhà họ Tư, về sau công ty cũng sẽ có phần của nó,
con làm như vậy chẳng có bất kỳ ý nghĩa gì cả”
“Ai nói với ông cô ấy là người nhà họ Tư? Cô ấy nói?” Tư Hải Minh thâm trầm nhìn ông.
“Sao lại không phải? Lần trước con bé còn tới nhà họ Tư ăn cơm,
rất hòa thuận, không phải người một nhà thì là gì?”
Tư Hải Minh nheo mắt, nguy hiểm tỏa ra bốn phía,
bầu không khí bỗng trở nên ngột ngạt, bởi vì quá nặng nề nên
người bên ngoài không nhìn ra sự thay đổi trên gương mặt anh.
“Với cả, mặc dù con và nhà họ Tư cắt đứt quan hệ, nhưng ở trong lòng ba,
con vẫn mãi là con của ba…” Tư Lệnh Sơn đang nói, cũng bắt đầu cảm giác
được nhiệt độ trong phòng như đang hạ thấp xuống.
Sau đó liền nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Tư Hải Minh:
“Nhà họ Từ chắc chắn phải chết, về phần nhà họ Tư, tôi thật sự muốn biết,
không còn tiền tài quyến thế nữa, ả đàn bà xấu xa kia
còn cam tâm tình nguyện đi theo ông không. Tiễn khách!”
“Hải Minh, con…” Sắc mặt Tư Lệnh Sơn trở nên khó coi, chỉ là còn chưa xả giận,
liền bị Chương Vĩ đi tới ngắt lời.
“Mời”
Tư Lệnh Sơn cảm thấy cảm xúc của Tư Hải Minh cũng lên xuống quá thất thường,
chuyện của Liêu Ninh vẫn không thể nhắc tới.
Biết bây giờ nói gi cũng vô đụng, đành phải quay người đi.
Tư Hải Minh ngồi dựa vào ghế, cả người toát ra khí lạnh, mắt đen hung ác đến đáng sợ.
Đào Anh Thy tăng ca đến chín giờ mới tan làm.
Vì chương trình em bé dễ thương được phát đúng hạn, tất cả các bộ phận đều cố gắng.
Hôm nay còn tính là sớm, bình thường toàn phải mười một giờ.
Lúc về nhà chắc sáu đứa nhỏ đã đi ngủ, có điều cũng không ảnh hưởng đến việc cô hôn mấy cái.
Vừa ra khỏi cửa đài truyền hình, Đào Anh Thy đang chuẩn bị ra bến xe
thì bỗng nhiên một chiếc xe dừng lại bên người cô.
Dọa cô sững cả người.
Quay qua liền nhìn thấy có hai vệ sĩ mặc áo đen bước xuống,
Đào Anh Thy biết đây là người của Tư Hải Minh.
Chỉ có một chiếc xe, cũng không phải là xe Tư Hải Minh thường đi.
Đây là muốn làm gì…
“Cô Anh Thy, mời đi theo chúng tôi một chuyến, ngải Hải Minh muốn gặp cô.’ Vệ sĩ nói.
“Đến nơi nào?”
“Minh Uyển.”
Minh Uyển, nghe đến cái tên khiến cả người Đào Anh Thy đều căng cứng,
đó là nơi để lại ấn tượng cực kỳ không tốt đối với cô.
Đi tới đó hai lần, hai lần đều không có kết cục tốt.
Lần này lại đi vì cái gì? Cô có làm gì đâu?
Trong đầu nghĩ một lượt, cũng không nhớ ra gần đây mình làm gì không tốt.
“Cô Anh Thy, mời lên xe”
Đào Anh Thy nhìn cửa xe đang mở, từ chối: “Trong nhà còn có việc,
tôi không đi được, phiên các anh nói với anh Hải Minh một tiếng”
Nói xong, cô liền quay người rời đi.
Nhưng vừa cất bước, vệ sĩ đã thoát một cái chắn trước mặt cô
giống như bức tường ngăn cản bước đi của cô vậy.
“Tôi đã nói, tôi có việc, không thể đi!”
“Cô Anh Thy, đừng khiến chúng tôi phải khó xử” Vệ sĩ từ đâu đến cuối đều không đồng ý.
Đào Anh Thy thật sự sợ hãi, cô lấy điện thoại di động ra: “Tôi gọi điện thoại cho anh ấy là được rồi”
Nói xong liên thật sự đi qua một bên gọi điện thoại cho Tư Hải Minh.
Nhưng gọi hai lần đều không có người nghe.
Vì sao lại không nghe?
Đào Anh Thy không tin Tư Hải Minh không biết là có điện thoại gọi tới,
dường như đang im lặng nói cho cô, cô chỉ có một lựa chọn, đó là tới Minh Uyển.
Đào Anh Thy quay đầu nhìn cửa xe đang mở, bên trong đen ngòm,
giống như động quỷ, một khi tiến vào liền không ra được.
Nhưng mà cô có trốn, thì biết trốn tới đâu?