“Tắm lần nữa” Tư Hải Minh trầm giọng nói, đầu ngón tay thô ráp nhẹ nhàng lướt trên môi cô.
Tay còn lại khẽ kéo dây áo choàng tắm của cô.
Ánh mắt của Đào Anh Thy tràn ngập khiêu khích mà nhìn anh: "Tư Hải Minh, tôi nghĩ anh vẫn còn đang rất tức giận, nhanh như vậy đã điều chỉnh lại tâm trạng rồi sao?”
Tư Hải Minh khẽ cong môi, trên mặt mang theo vẻ nguy hiểm: “Tôi có điều chỉnh tâm trạng nhanh hay không bây giờ không phải cô sẽ biết sao"
Da đầu cô tê rần: "Ta không có tâm trạng, anh tắm rửa đi, tôi ra ngoài...Ưm"
Cái miệng nhỏ nhắn của cô đã bị anh mạnh mẽ hôn xuống.
"Tư Hải Minh, anh buông tôi ra. Tôi muốn đi ngủ .. Ưm”" Đào Anh Thy chính là nhấc chân lên đá, nhưng chân của Tư Hải Minh đã trực tiếp chặn lại, hai tay cô bị anh ép phải đặt trên đỉnh đầu, khiến cả người cô hoàn toàn áp sát vào vách tường.
Nụ hôn mạnh mẽ.
Đến khi Đào Anh Thy cảm thấy hô hấp của bán thân đã dừng lại đối phương mới chịu buông ra, cả người cô mềm nhũn ngã vào trong lòng anh, trong đầu hoàn toàn trống rỗng, trước mắt trở nên tối đen.
Nụ hôn của anh cô còn không chịu nổi, huống chi là những chuyện khác.
Tư Hải Minh ôm cô đến phía dưới vòi hoa sen, nước khiến từ đầu đến chân cô đều ướt đẫm, hai tay Đào Anh Thy túm chặt lấy áo choàng tắm, chính là đang bày ra bộ dạng phòng vệ.
Ánh mắt sâu thắm của Tư Hải Minh như muốn nuốt chửng cô vào trong, anh giơ tay lên lần lượt cởi từng cúc áo sơ mi, để lộ cơ ngực cường tráng, rồi cơ bụng sáu múi.
Đào Anh Thy trong lòng không khỏi thầm nghĩ, người đàn ông này đến thật sự chỉ là để tắm vậy.
Những ngón tay thon dài của Tư Hải Minh đưa tay lên vuốt tóc khiến trán lộ ra cũng làm cho ngũ quan trên gương mặt anh càng trở nên rõ ràng, trông vô cùng bá đạo, hơn nữa mị lực của anh cũng khiến cô khó mà cưỡng lại.
Đào Anh Thy nhìn áo sơ mi của anh còn chưa hoàn toàn được cởi ra, trong mắt lóe lên một tia tính toán, nói: "Hay là để tôi cởi giúp anh đi?"
Được” Tư Hải Minh lại dễ dàng đồng ý như vậy.
Cô đi về phía sau lưng anh, đưa tay chạm vào chiếc áo sơ mi kia sau đó kéo xuống, kéo được một nửa, trực tiếp túm chặt lại trói trụ tay anh.
Sau đó cô xoay người rời đi: "Tự mình tắm rửa đi, tôi không tiếp nữa"
Nhưng khi cô mới đi được vài bước, chiếc áo sơ mi đen kia cứ như vậy mà quấn lấy cổ cô.
Đào Anh Thy trố mắt ngạc nhiên, chuyện gì vậy?
Cứ như vậy mà bị Tư Hải Minh kéo lại.
"Hừ” Đào Anh Thy buộc lòng phải lui về phía sau, chạm vào vòm ngực của anh.
Giọng nói khàn khàn của Tư Hải Minh rơi vào tai cô, lộ ra sự nguy hiểm, "Vậy là cô thích chơi trò buộc chặt. Đúng không?”
Đào Anh Thy cắn chặt răng, sắc mặt khó coi đến cực điểm.
“Tôi sẽ thành toàn cho cô” Tư Hải Minh dùng áo sơ mi của mình trói chặt hai tay cô lại, sau đó lại rút dây lưng ra cố định cô vào vòi sen.
Sau đó bắt đầu coi như không có người mà đi tắm.
“Tư Hải Minh” Đào Anh Thy vùng vẫy, nhưng cô không biết Tư Hải Minh trói mình như thế nào, cố tay cô rất đau, cũng khó có thế thoát ra được.
Không thể thoát ra, rõ ràng sẽ không phản kháng.
Cô chính là cảm thấy mình khi không lại tự thích tìm ngược, biết rõ tránh không được còn không biết nặng nhẹ.
Tư Hải Minh nhìn thấy cô đã bình tĩnh lại, con ngươi đen sâu thắm không ngừng nhìn chằm chằm về phía cô.
Khuôn mặt của cô đã nghiêng hẳn sang phía anh, người đàn ông này tâm lý đúng là to lớn, cứ như vậy coi như không có ai mà thản nhiên tắm rửa.
Giống như là người khác tắm rửa chứ không phải anh.
Cả người Đào Anh Thy đều ướt đầm, cô lại bị trói không khác nào con mồi đã nắm trong bẫy.
Trong lòng thầm nghĩ cho dù cô có giãy dụa như thế nào cũng khó trốn thoát.
Dù sao cô cũng đang suy nghĩ biện pháp để trốn thoát khỏi đây rồi rời đi, một lần hay nhiều lần cũng không có gì khác nhau.
Cách tốt nhất bây giờ chính là làm bộ thuận theo.
Tư Hải Minh là một người đàn ông tâm tình khó đoán.
Trước đó cô cố ý chống đối anh, kết quả cứ như vậy mà bị áp ở lại đây, bây giờ lại tiếp tục chọc giận đối phương, hiện tại bị anh trới lại cùng nhau tắm.
Thật sự làm cho người ta khó có thể nắm bắt.
Nếu như cô muốn đấu với Tư Hải Minh thì bản thân cô nhất định phải cẩn thận hơn.