Bảo Hân gấp đến độ lúc lắc hai bím tóc: “Mẹ ơi, con cũng muốn đi!”
Gương mặt mũm mĩm của Bảo An cũng trở nên kích động: “Vâng vâng!”
Dì Hà đi tới: “Ngoan nào, mẹ ra ngoài một lúc là về thôi.”
Bảo Vỹ hỏi: “Mẹ ơi, một lát là trở về ạ?”
Năm đứa nhỏ khác cũng lập tức sáng bừng mắt,
cực kỳ hi vọng mẹ sẽ về sớm một chút.
Đào Anh Thy xoa mấy cái đầu nhỏ đáng yêu: “Đúng rồi, mẹ sẽ về nhanh thôi”
Đào Anh Thy để vòng tay trong nhà rồi đi ra cửa.
Trong lòng còn văng vắng câu nói của mấy đứa nhỏ, muốn về sớm một chút cũng bọn họ.
Cô chọn đi xe bus đẻ tới nhà họ Tư.
Căn biệt thự mang phong cách hoài cố, vừa nhìn là biết nhà của người có tiền.
Đi vào thấy được Tư Lệnh Sơn, Liêu Ninh,
còn cả Tư Thái Lâm đang đứng ở cửa, dường như là cố ý chờ cô.
“Chị ơi!” Tư Thái Lâm chạy tới: “Em đang chờ chị đó!”
Đào Anh Thy mỉm cười: “Ừm, cảm ơn em.”
Liêu Ninh cũng đi tới: “Nó biết con tới nên rất vui”
Đào Anh Thy nhìn về phái Tư Lệnh Sơn, lễ phép chào hỏi: “Chú Tư”
“Chú bảo mẹ cháu đi đón, bà ấy lại nói cháu muốn tự tới,
thật ra không cần khách sáo như vậy, đều là người một nhà” Tư Lệnh Sơn ân cần nói.
Đào Anh Thy cười ngượng ngùng, cô chưa từng nói là bọn họ là người một nhà.
“Đừng đứng đây nữa, đi vào đi” Tư Lệnh sơn chảo hỏi.
“Đi thôi” Liêu Ninh vui vẻ nói.
Đào Anh Thy đang chuẩn bị đi theo vào, Tư Thái Lâm lại tới,
tay nhỏ lặng lẽ nắm lấy một ngón tay của Đào Anh Thy.
Đào Anh Thy sửng sốt một chút, nhưng không từ chối.
Đào Anh Thy và cả nhà ba người bọn họ cùng lên bàn ăn.
Món ăn đương nhiên là phong phú, vợ chồng Tư Lệnh Sơn rất nhiệt tình,
Tư Thái Lâm cũng rất vui vẻ, ngồi bên cạnh Đào Anh Thy, cậu bé chăm chú ăn cơm của mình.
Cơm nước xong xuôi, không bao lâu, Đào Anh Thy liên muốn về.
Vì trong nhà còn sáu đứa nhỏ, Liêu Ninh cũng không giữ lại: “Mẹ đưa con về”
“Đúng đấy, để mẹ đưa cháu về, con gái như cháu đi về buổi tối không an toàn.” Tư Lệnh Sơn nói.
“Không sao, không cần tiền”
“Chị ơi, lân sau chị còn… còn tới không ạ?” Tư Thái Lâm ngẩng đầu lên,
ánh mắt sáng ngời rất chờ mong hỏi.
“Lần sau hãy nói đi” Đào Anh Thy không muốn nói dối trẻ con,
liền uyển chuyển nói: “Chị đi đây”
“Mẹ tiễn con ra cống” Liêu Ninh vừa đi vừa nói:
“Con đúng là cứng đầu, vì sao không cho mẹ đưa về?”
“Xe bus đi rất nhanh” Đào Anh Thy nói.
“Hôm nay con có thể đến khiến mẹ rất vui” Liêu Ninh nói,
ngừng một chút, lại chuyến chủ đề: “Bây giờ con và Tư Viễn Hãng có qua lại nữa không?”
Đào Anh Thy không hiểu nhìn bà, vì sao lại nhắc đến chuyện này?
“Gon đừng trách mẹ nhiều lời, chẳng qua là mẹ cảm thấy nếu như
con và Tư Viễn Hằng tiếp xúc nhiều, Tư Hải Minh sẽ không vui”
“Sao mẹ biết anh ta không vui? Đừng nói như kiểu con và Tự Hải Minh có gì vậy,
không có khả năng đó đâu.” Đào Anh Thy nói xong,
bước chân cũng không dừng lại, trực tiếp ra cửa lớn.
Những lời Liêu Ninh muốn nói liền nghẹn lại trong cổ họng.
Trên đường về, Đào Anh Thy nghĩ đến lời nói của Liêu Ninh,
chẳng lẽ bà nhìn ra được cái gì rồi? Cũng vì Tư Hải Minh đã
cứu cô khỏi tay của Tư Triều Vũ?
Điều này khiến trong lòng cô rất không thoải mái.
May mắn là hôm nay Tư Hải Minh không xuất hiện.
Quỷ xui thần khiến thế nào, Đào Anh Thy đi xe bus về sớm hơn thời hạn,
cô đi bộ đến chung cư Ánh Sáng, đứa ở cửa có chút thất thăn.
Tình cảm của cô với Tư Viên Hắng, giống như chung cư Ánh Sáng này,
chỉ có thể dùng sự giả tạo để che giấu.