Chiêu thức Lâm Phi sử dụng lại là Thất Thương Quyền của phái Không Động?!
Chả trách nhìn có chút giống với quyền pháp của 4 tên Huyết Nha kia, nhưng hung mạnh và uy lực hơn!
- Cái này chỉ là mô phỏng vẻ ngoài của Thất Thương Quyền thôi. Dù môn quyền pháp này luôn bị người đời lên án, nhưng uy lực lại không hề tầm thường. Chỉ có điều những người có cảnh giới thấp hơn Tiên Thiên cảnh đều gây hại cho nội tạng bản thân, đương nhiên tao cũng không có hứng tu luyện.
Lâm Phi cười nói.
- Sao có thể... có thể như vậy...
Vẻ mặt Huyết Nha dữ tợn, nghiến răng, vẫn không tin vào những gì bày ra trước mắt.
Bọn chúng lại bị Thất Thương Quyền tùy ý của Lâm Phi đánh cho tàn phế.
Nói trắng ra, Lâm Phi dùng cường hoành, ngạnh sinh tạo đường cho quyền pháp, để bù đắp phần nội công không có trong người hắn, ép ra một phần uy lực của Thất Thương Quyền.
Nhưng Thất Thương Quyền nửa vời như vậy lại khiến bọn chúng không thể chống đỡ nổi!
- Chúng ta thua...!
Tên Huyết Nha cầm đầu ho ra máu, nói:
- Nhưng mày chớ có đắc ý, nội bộ Nha Vũ bọn ta có rất nhiều người mạnh hơn mày! Sớm muộn cũng có người thay bọn ta báo thù!
Lâm Phi thờ ơ nói:
- Ta muốn là cái này, hôm nay không giết chúng mày!
Nói xong, Lâm Phi tiến lên cho bọn chúng một đòn cuối cùng. Ba tên Huyết Nha này sớm đã không coi cái chết ra gì, nhắm mắt lại, đợi chết.
Tận mắt chứng kiến Lâm Phi giết chết một tên Nha Huyết lại khiến cho 3 tên còn lại không còn sức chiến đấu tiếp, nhưng Lâm Phi vẫn muốn tiến lên giải quyết 3 tên còn lại, Bạch Hân Nghiên đứng xem không chịu nổi liền bay ra.
- Hân Nghiên! Đừng lên!
Mấy người Tần Nham hô lên, lo Hân Nghiên bị tên Lam Phi điên cuồng ngộ thương.
Hiện tại tên nam nhân này rất nguy hiểm!
Nhưng Bạch Hân Nghiên lại không để ý, xông lên trước mặt Lâm Phi, giơ hai tay ra ngăn hắn lại.
- Dừng tay! Hiện tại bọn họ không còn khả năng đứng lên nữa rồi, anh không thể bỏ qua cho người bị trọng thương sao? Anh đã giết nhiều người như vậy rồi, vẫn muốn thêm tội danh cho mình sao?
Bạch Hân Nghiên trợn mắt lên, tức giận.
- Cảnh sát Bạch!
Lâm Phi tinh nghịch nhìn phần cao ngất trước ngực nữ nhân này, nói:
- Tư thế này của cô không tồi đâu!
- Lưu manh!
- Ha ha.
Lâm Phi cười nói:
- Cô đã nói rồi, tôi đã giết nhiều người như vậy rồi, cần gì để ý giết thêm vài tên nữa!
- Những lời như vậy anh cũng có thể nói ra... trong mắt anh, mạng người không đáng giá như vậy sao?!
Bạch Hân Nghiên nghẹn ngào nói.
Những người khác trong nhà kho không khỏi sợ hãi, thật là ảm đạm và bi phẫn, thái độ không coi mạng người ra gì của Lâm Phi khiến mọi người run sợ.
Lâm Phi không còn vẻ bỡn cợt, nghiêm túc nói:
- Tôi không cho rằng thái độ coi trọng sinh mạng của cô là sai, nhưng trong quy tắc sinh tồn của tôi, nếu coi trọng mạng sống của kẻ địch thì tôi đã sớm chết mấy ngàn, mấy vạn lần rồi.
- Trong mắt tôi, đối với những người có uy hiếp với tôi, bất kẻ nam nữ, già trẻ đều phải chết, còn về những thứ như pháp luật, nhân nghĩa, đạo đức, tôi không phản đối, nhưng tôi có tuân thủ hay không không ai quản được.
- Những người quan tâm đến luật pháp và đạo đức đều do dựa dẫm vào sự bảo vệ của những quy tắc đó, còn tôi không cần. Tôi sống trên đời này vì không ai có thể giết nổi tôi, cũng không phải vì ai đó đang bảo vệ tôi.
- Anh... anh nói linh tinh!
Bạch Hân Nghiên đã không còn gì để nói. Cô nhận thấy không thể dùng logic thông thường để nói chuyện với Lâm Phi được.
Lâm Phi nhún vai:
- Tùy cô, nhưng trước hết chớ nhắc những chuyện này, để tôi đập nát đầu bọn chúng đã, sau đó theo các người về đồn cảnh sát, ngoan nhá!
Lâm Phi hòa nhã nói cười, nói rồi định vượt qua Bạch Hân Nghiên động thủ.
Có vẻ như giẫm nát đầu của mấy người là chuyện không đáng để nhắc đến!
Mặt Bạch Hân Nghiên trắng bệch ra, lườm qua, lấy khẩu súng đen ra, nhắm vào gáy Lâm Phi!
- Đừng động! Nếu còn dám động tôi sẽ giết anh!
Bạch Hân Nghiên lạnh lùng nói.
Lâm Phi không nhúc nhích, hắn có chút bất ngờ, người phụ nữ này lại quyết tâm đến vậy, đã nói với cô ta như vậy rồi mà cô ta vẫn không buông tha cho mình.
- Cảnh sát Bạch, mấy tên này là người của hắc đạo mà. Sinh mạng chết trong tay chúng cũng không ít, tôi giết chúng không phải là vì dân trừ hại sao?
Lâm Phi cười nhạt.
- Anh nói anh có quy tắc sinh tồn của anh, tôi cũng có nguyên tắc cảnh sát của mình. Chỉ cần trong phạm vi chức trách của tôi, dù là người vô cùng độc ác cũng cần thông qua chế tài pháp luật...
Khi nói chuyện, Bạch Hân Nghiên rơi nước mắt.
Lâm Phi quay người lại, thấy vẻ mặt ngấn lệ của cô, thở dài.
Hắn đột nhiên lấy tay lau nước mắt trên mặt cô.
Cảnh này khiến cho tất cả những người trong nhà kho đều ngây người, vừa rồi còn là tay bá đạo, nay lại vô cùng nhẹ nhàng?
- Cô đâu cần như vậy? Những gì nên bỏ xuống thì hãy bỏ, nếu không... Cô sống sẽ rất mệt.
Lâm Phi thở dài.
Bạch Ngân Hiên xúc động!
Người đàn ông này... Hắn biết điều gì?!
Khi phụ nữ rơi vào những suy nghĩ không thể giải quyết, Lâm Phi lại đột nhiên nhếch miệng cười.
Tay trái Lâm Phi đột nhiên nắm lấy khẩu súng trong tay phải Bạch Hân Nghiên!
Khi Bạch Hân Nghiên kinh ngạc, Lâm Phi liền động, ngón tay cái bên phải di chuyển, ấn vào ngón tay Bạch Ngân Hiên đã để sẵn trên cò súng!
- Pằng pằng pằng!!!
Ba tiếng súng vang lên, hoàn tất trong nháy mắt!
Bạch Hân Nghiên chỉ cảm thấy trong giây lát ngón tay cô không nghe theo sự điều khiển của cô, đạn trong súng liền bắn ra!
- Không!!!
Một lát sau, cô gào lên thê lương, lệ rưng rưng, quỳ gối trên mặt đất, toàn thân thiếu chút là ngất đi!
Ba tên Huyết Nha vốn tưởng được cứu, nhưng trong lúc không phòng bị lại bị đạn bắn xuyên đầu!
Ba tên Huyết Nha đều chết không nhắm mắt, ngã khụy trong vũng máu!
Tất cả mọi người đều yên lặng, ngay đến Mã Thanh Hoành người luôn trốn tránh thấy Huyết Nha bị chết cũng khóc thảm thiết, ngây dại.
Lâm Phi mượn tay Bạch Hân Nghiên giết chết bọn chúng!
Tay phải Bạch Hân Nghiên run rẩy, thả súng ra, toàn thân cô run lên, tâm trạng vô cùng tồi tệ.
Cô ngẩng đầu, nhìn Lâm Phi lạnh lùng khác thường, nghĩ lại cảnh hắn lau nước mắt cho mình, cô nghiến răng, ánh mắt tràn đầy sự hận thù, hận không thể cắn xé tên ác ma này...
- Anh đồ... ma quỷ...
Lâm Phi vẫn điềm nhiên, khẽ cười nói:
- Hiện tại, cô cũng giống như tôi, đều không thông qua pháp luật mà giết người, ai za, chuyện này phải làm thế nào mới được đây, Cảnh... sát... Bạch... Cảnh?
Thấy vậy, Uông Thiến, một nữ đặc công khác cũng đã bật khóc, chạy đến ôm lấy vai Bạch Hân Nghiên, dìu cô dậy.
- Hân Nghiên, cô đừng như vậy, dây không phải lỗi của cô, là hắn ta cố ý hại cô! Cô không cần cảm thấy có áp lực, trách nhiệm, người không phải do cô giết, đừng để những lời của tên sát nhân ngông cuống này làm hồ đồ!
Uông Thiến vừa khóc vừa khuyên Bạch Hân Nghiên, nhưng môi Bạch Hân Nghiên không còn giọt máu, ánh mắt u ám.
- Lâm tiên sinh.
Tần Nham bước đến, nghiêm túc nói:
- Anh không nên làm vậy, Hân Nghiên là một cảnh sát tốt. Cho dù cách nhìn nhận của mọi người không giống nhau, anh cũng không nên hại cô ấy. Tôi vốn vẫn có chút tôn trọng anh, nhưng hiện tại tôi thấy Hân Nghiên nói không hề sai, anh chính là một tên ác nhân triệt để! Hôm nay dù có phải chết tôi cũng nhất định phải bắt được anh!
Lâm Phi khoát tay, cười nói:
- Không cần liều chết, tôi đã nói từ trước, giết xong bốn tên này, tôi sẽ theo các anh về, nào, đeo còng tay cho tôi đi...
Nói xong, Lâm Phi tự giác giơ tay ra, nhân tiện nói:
- Đúng rồi, đưa em họ tôi về đi, nói cô ấy đừng lo, đừng nói chuyện của tôi cho bác cả tôi biết.
Thấy bộ dạng vô tâm của Lâm Phi, mấy cảnh sát như Tần Nham không có ý lấy còng tay ra. Điều đó hoàn toàn không có ý nghĩa, còng tay trong tay hắn cũng chỉ là còng giấy mà thôi...
- Còng tay thì không cần, Lâm tiên sinh đi theo chúng tôi nào.
Tần Nham vừa nói xong, liền nghe thấy giọng khàn khàn phản đối.
- Tại sao không?
Lại là Bạch Hân Nghiên khi nãy còn thất thần. Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cô ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định nhìn Lâm Phi.
- Mặc hắn phá nát bao nhiêu còng tay, tôi vẫn phải còng tay hắn lại!
Nói xong, vị nữ cảnh sát này lấy một bộ còng tay xuống, không hề khách khí khóa tay Lâm Phi lại.