Cô xuống xe, đón gió trên sông thổi qua cầu, đôi mắt đẫm lệ đi tới lan can cầu.
Lấy điện thoại ra, cô liếc nhìn đồng hồ, dường như đang chờ đợi điều gì đó.
Qua mười mấy giây, một cuộc gọi ẩn danh gọi tới điện thoại di động của cô, Tô Ánh Tuyết vội nhận cuộc gọi.
Tâm trạng hơi kích động, Tô Ánh Tuyết cố gắng kiềm chế giọng nói hơi run rẩy:
- Này, tôi đã chia tay với hắn, theo như yêu cầu của anh, bây giờ hãy nói cho tôi biết, cha tôi ở đâu?
Trong điện thoại vang lên những âm thanh hỗn loạn, hẳn là đầu bên kia sử dụng các làn sóng âm tần để tổ hợp thành âm thanh, hoàn toàn không nghe ra là ai.
- Rất tốt, nhưng bây giờ, tôi chỉ có thể nói cho cô biết, cha cô rất an toàn, ông ta rất vui mừng đối với sự lựa chọn của cô, lần liên lạc sau, sẽ nói cho cô biết bước kế tiếp cần làm...
- Cô phải nhớ kỹ, một khi để lộ bất cứ tin tức nào, cha cô sẽ chết rất thảm, chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, trong vòng một năm, cô có thể gặp lại cha cô.
Nói đến đây, người kia liền im bặt.
Tô Ánh Tuyết kêu lên vài tiếng, nhưng người kia đã cúp điện thoại, mà muốn gọi lại cũng không được vì không có số, dường như có người khống chế điện thoại của cô.
Tô Ánh Tuyết mệt mỏi tựa vào lan can, nhìn mặt sông mịt mờ sương khói, rồi hết sức cẩn thận lấy ra một miếng ngọc bội màu phỉ thúy.
Đây là một ngọc bội hình rồng, chạm trổ rất sống động, trên thực tế nó là một chiếc trong cặp ngọc bội Long Phụng.
Tô Ánh Tuyết vừa nhận được một tin nhắn, bảo cô đến trước cửa nhà, cầm lấy một cái gói, hơn nữa vì vật đó quan trọng, cần một mình cô mở ra xem.
Khi cô cầm lấy cái gói và mở ra, bên trong là một miếng ngọc bội hình rồng, mặt sau ngọc bội có khắc một chữ “Mặc”.
Kế tiếp, lại có một cuộc điện thoại ẩn danh gọi tới, hỏi có phải mẹ cô có để lại một di vật, đó là một miếng ngọc bội hình phượng.
Tô Ánh Tuyết nghĩ một lát, nhớ lại trong số các di vật của mẹ cô là Lục Uyển Dung, đúng là có một miếng ngọc bội hình phượng, mặt sau khắc một chữ “Dung”!
Cô cho là đó chỉ là một món trang sức bằng ngọc rất bình thường của Lục Uyển Dung, nhưng hóa ra nó lại là một tín vật?
Giọng nói trong điện thoại cho Tô Ánh Tuyết biết, cha cô là Mộ Tử Mặc đang ở trong tay y, nếu như muốn gặp Mộ Tử Mặc, phải thực hiện vài yêu cầu của y.
Việc thứ nhất là phải đến một nhà hàng Pháp ở đường Nhị Hoàn, tìm gặp Lâm Phi, tìm cách chia tay hắn, thậm chí Lâm Phi đang ăn cơm với ai, đi xe gì, chỗ đậu xe ở đâu...giọng nói kia đều tả rõ ràng.
Đương nhiên Tô Ánh Tuyết cũng không ngây thơ tới mức nhìn một miếng ngọc bội rồi tin ngay là cha mình đang ở trong tay người kia, nhưng cô cũng không dám không làm theo lời y.
Bởi vì nếu chẳng may cha ruột của cô thật sự bị người nào đó khống chế, mình lại không cứu ông ấy, nếu chẳng may xảy ra việc gì, mình sẽ vĩnh viễn không tha thứ cho chính mình.
Mẹ ruột, cha nuôi, mẹ kế và em trai lần lượt mất đi, Tô Ánh Tuyết đã chịu quá nhiều đau khổ khi mất đi người thân.
Cô vô cùng mong muốn được gặp người cha ruột thần bí kia, để hỏi tại sao ông ấy ruồng bỏ mẹ con cô? Ông ấy có điều gì khổ tâm hay không? Có phải ông ấy không cần một đứa con gái như cô...Chỉ sợ, đây chỉ là một tia hy vọng.
Khát vọng được gặp cha ruột, khiến cô nhân cơ hội này, tự nguyện vứt bỏ tình cảm đối với Lâm Phi.
Còn có một việc cũng làm cho Tô Ánh Tuyết hết sức khó hiểu, theo lý thuyết, Lâm Phi đã ra ăn cơm, hẳn là hắn đã xử lý xong vấn đề của Look.
Vậy thì, rốt cuộc là ai mà có thể giám sát và điều khiển nhất cử nhất động của Lâm Phi?
Bất kể đối phương là ai, thì với năng lực khó lường như vậy, có thể Lâm Phi cũng chưa hẳn là đối thủ của họ, bởi vì họ đã nắm được hành tung của Lâm Phi.
Cho nên, Tô Ánh Tuyết cũng không muốn lỗ mãng nói ra chuyện này, khiến Lâm Phi gặp thêm phiền phức.
Ngón tay của Tô Ánh Tuyết nhẹ nhàng vuốt vuốt trên miếng ngọc hình rồng, trên chữ “Mặc” kia, trong lòng đầy những cảm xúc lẫn lộn.
Không biết giờ phút này Lâm Phi có tâm trạng giống như mình hay không, có cảm thấy trống trải tịch liêu, chua xót khi chia tay?
Có lẽ, chẳng qua là hắn cảm thấy như vừa được giải thoát, từ nay về sau, cô sẽ không còn cả ngày tạo áp lực cho hắn, muốn hắn phải bảo sao nghe vậy... Giờ đây, hắn có thể tự do đi gặp những cô gái đẹp khác.
Tô Ánh Tuyết sụt sịt mũi, lau nước mắt, đè nén sự mềm yếu trong lòng mình, cô phải cố gắng giữ tỉnh táo, bởi vì cuộc chiến kế tiếp, là thuộc về chính cô, cô không thể dựa vào bất cứ ai.
Hít vào một hơi thật dài, Tô Ánh Tuyết trở lại xe, nhanh chóng rời khỏi cầu, chạy về nhà.
Cô phải đi sắp xếp lại một số di vật mà mẹ cô để lại, biết đâu còn có thể tìm được manh mối gì đó...
...
Đột nhiên xảy ra chuyện như vậy, Lâm Phi cũng không còn tâm trạng để đi cùng Bạch Hân Nghiên.
Hắn lái xe tiễn Bạch Hân Nghiên và Hạ Lâm Mỹ về nhà. Trên đường đi, dường như hiểu tâm trạng Lâm Phi đang rối bời, Hạ Lâm Mỹ không nói tiếng nào, so với trước đó như là hai người khác nhau.
Khuôn mặt Bạch Hân Nghiên lộ vẻ lo lắng, nhưng lại không biết phải an ủi Lâm Phi như thế nào.
Cô là một cô gái thành thật, cô không thể nói những lời giả dối, chuyện vừa rồi khiến cô vô cùng khổ sở, bởi vì bất luận nhìn từ góc độ nào, Lâm Phi và Tô Ánh Tuyết chia tay, là điều có lợi cho cô.
Cho nên, cô chỉ có thể im lặng, cảm thấy rất áy náy khi tâm trạng Lâm Phi không được tốt.
Đêm nay, nhất định Lâm Phi sẽ rất khó ngủ, sau khi đưa hai mẹ con Hạ Lâm Mỹ về, hắn lái xe về nhà, liền lấy mấy chai rượu cao lương trong tủ rượu, rồi chạy ra ngoài đình nghỉ chân trong sân, ngồi uống rượu một mình.
Thấy vậy, Lâm Đại Nguyên và Hứa Vân rất lo lắng, khi biết Lâm Phi chia tay với Tô Ánh Tuyết, hai người cũng không biết nói sao cho phải.
Lâm Đại Nguyên vốn đã cảm thấy Tô Ánh Tuyết không thích hợp làm vợ Lâm Phi, nghe hai người chia tay, thật ra ông cảm thấy vui mừng. Theo ông ta thấy, mấy cô Hứa Vi, Bạch Hân Nghiên, Phương Nhã Nhu, đều phù hợp hơn Tô Ánh Tuyết, Lâm Phi lấy ai trong số đó, ông ta đều vui lòng.
Về phần Hứa Vân, đương nhiên là bà suy nghĩ cho con gái của mình, dù chỉ có một chút hy vọng, bà cũng mong con gái mình sẽ tìm được một nơi tốt đẹp để nương dựa.
Đã phải chịu nhiều đau khổ bởi vì thân phận thấp kém, Hứa Vân ước mong con gái sẽ đi theo Lâm Phi, dù là vợ hay chỉ là tình nhân, bà đã nghĩ thông suốt, có thể sống những ngày yên ổn là được rồi.
Đương nhiên, đối với chuyện này, hai người lớn tuổi giữ im lặng, chỉ suy xét trong lòng mình, không dám nói thẳng ra với Lâm Phi.
Lâm Dao về đến nhà, mặt lộ vẻ mệt mỏi, sau khi biết chuyện, cô cũng không kịp đặt túi xuống, vội chạy đến chỗ Lâm Phi ngồi, an ủi hắn vài lời, khiến Lâm Phi nghĩ thoáng hơn một chút.
Lâm Phi thấy em họ mệt mỏi như vậy mà còn quan tâm tới mình, sự ngoan ngoãn của cô khiến người khác phải yêu thương, hắn ợ một tiếng, hỏi:
- Dao Dao, có phải công ty xảy ra chuyện gì, sao dạo này em ỉu xìu vậy?
Lâm Dao hơi lúng túng, cười nói:
- Không có gì đâu anh, em xoay xở được mà, chỉ là hơi mệt thôi.
Nói xong, Lâm Dao liền vội vã lên lầu nghỉ ngơi, như không muốn nói thêm với Lâm Phi về việc đó.
Lâm Phi cũng không muốn gặng hỏi, dù sao Diệp Tử Huyên cũng lắp đặt xong thiết bị giám sát rồi, người của bang Miên Hoa cũng đang theo dõi, sớm muộn gì cũng có thể biết được tình huống cụ thể.
Nhớ tới Diệp Tử Huyên, Lâm Phi nghĩ mình nên đến bệnh viện thăm cô ta, Trần Khải Luân hẳn là bình phục tốt, tuy nhiên dù sao cũng là bạn bè, nên quan tâm một chút.
Trong lúc hắn suy nghĩ này nọ, cố gắng gạt bỏ chuyện tình cảm của mình và Tô Ánh Tuyết qua một bên, Thiên Diện lặng lẽ không một tiếng động chợt xuất hiện phía sau hắn.
Thiên Diện liếc nhìn những chai rượu đã cạn, lại ngắm nhìn dáng vẻ chán chường của Lâm Phi, cũng không quan tâm hắn đang gặp phải chuyện gì.
- Tôi đã biết được, ai có thành tích môn ngữ văn kém cỏi nhất.
Thiên Diện nói một cách đột ngột.
Lâm Phi nằm trên ghế dài trong đình, nhìn khuôn mặt cố chấp của cô ta, dở khóc dở cười:
- Cô không thấy tôi vừa thất tình sao, trong lúc tâm trạng tôi đang buồn chán thế này, cô lại nói với tôi về chuyện đó?
- Đây là nhiệm vụ anh giao cho tôi, có thù lao hẳn hoi. Một khi đã bắt đầu làm việc gì, tôi cũng phải cố gắng hết sức.
Thiên Diện nói.
Lâm Phi đã chuếnh choáng say, trước mắt như có sương mù, nhìn cô ta:
- Thảo nào tôi vừa nghỉ ngơi, cô đã vững vàng ở vị trí thứ nhất trong bảng “Kim Cương Máu”. Mỗi lần cô giết người, đều tập trung trăm phần trăm sức lực sao? Ồ, được rồi, như lời cô nói, ai có thành tích kém cỏi nhất nào?