Theo suy nghĩ trong đầu Tô Ánh Tuyết, mới bị mắng đã rời cương vị công tác, thì sớm muộn gì cũng thất bại trong công việc. Những người nhu nhược như vậy không xứng đám làm việc cho cô.
Tô Ánh Tuyết nghe những lời Trương Tĩnh nói thì hơi sững sờ. Cô nhìn kim đồng hồ trên tay, mắt lại nhìn ra bầu trời chiều tà bên ngoài. Lúc này cô mới nhận ra, không còn sớm nữa rồi.
- Ừ, ba cuộc họp ngày mai, tối nay cô gửi thông tin lại cho tôi. Tôi muốn xem kỹ chương trình, tôi đi về trước đây.
- Vâng, Tổng giám đốc Tô đi thong thả.
Trương Tĩnh mỉm cười gật đầu, trong mắt hiện lên sự lo lắng.
Khuynh Thành hôm nay đều đặt trên vai một Tô Ánh Tuyết chưa tới 25 tuổi, không biết vì sao cô vẫn có thể kiên trì đến tận lúc này. Tuần trước còn bay đi khắp nơi trên thế giới, tuần này đã liên tục làm việc suốt ngày đêm.
Tô Ánh Tuyết xuống hầm để xe, đi tăng về hướng chiếc Ferrari màu xanh da trời hôm nay cô lái. Cô cố ý dùng chiếc Ferrari cũ trước đây khi còn độc thân cô hay dung cũng là một cách tạm biệt với thứ tình cảm này.
Nhưng vừa đi đến trước xe, cô mới phát hiện ra có người đang thỏng thả đứng đó đợi mình.
- Ánh Tuyết, em tan làm rồi à.
Lâm Phi nở một nụ cười ôn hòa. Hắn đợi gần một tiếng đồng hồ, cuối cùng cô cũng ra. Dưới hầm gửi xe không có sóng, hắn chờ cô thấy rất chán nha.
- Sao anh lại ở đây?
Mắt Tô Ánh Tuyết lóe sáng nhưng mặt không đổi sắc nói:
- Không phải tôi đã nói chúng ta kết thúc rồi sao?
Lâm Phi cười khoan khoái, nhưng vẫn nghiêm túc nói:
- Anh muốn dẫn em đi một chỗ, đi xong rồi hãy nói đến việc chia tay.
Mắt Tô Ánh Tuyết lóe lên sự nghi ngờ, không biết người này muốn làm gì đây. Tuy nhiên thấy bộ dạng của hắn cũng không giống nói đùa.
Cô tự nhủ với mình, tình yêu với người đàn ông này chỉ là bọt biển mà thôi, không thể tin đó là thật. Nhưng ma xui quỷ khiến thế nào, cô lại muốn đi xem, rốt cục Lâm Phi muốn dẫn cô đi đâu.
- Được, nhưng tôi lái xe của tôi, anh lái xe của anh.
Cô nói xong rồi ngồi vào xe mình, ý bảo Lâm Phi lái xe dẫn đường.
Lâm Phi dở khóc dở cười. Kiểu đùa nghịch giống trẻ con như thế này mới đúng là phong cách của Tô Ánh Tuyết.
Hắn không sao, tự hắn lái xe Land Rover dẫn đường.
Giờ cao điểm, xe cộ đông đúc, hai chiếc xe cao cấp một trước một sau chạy trên đường cao tốc, đã thu hút không ít ánh mắt của người đi đường.
Gần một giờ sau, hai người mới thoát ra khỏi khu vực tắc đường, đi thẳn tới khu Lâm An.
Dừng xe bên một con đường lát gạch xanh ngọc, Tô Ánh Tuyết nghi ngờ nhìn bốn phía. Con đường này chẳng phải con đường cô hay mua kẹo dẻosao?
Gần đây là cửa hàng bán kẹo. Người này đưa cô đến đây, chẳng lẽ lại muốn mua kẹo dẻocho cô.
Lâm Phi đi đến trước mặt cô, khẽ cười:
- Em có thấy ngọn đèn đường ở đối diện cửa hàng bán kẹo kia không?
- Tôi không mù, dĩ nhiên là nhìn thấy rồi.
- Ôi trời…
Lâm Phi toát hết mồ hôi hột, không thể không gật đầu đồng ý. Mắt hắn toát lên vẻ thần bí:
- Tiểu thư Tô Ánh Tuyết, mời cô đến đứng bên cạnh cột đèn đó đợi một chút. Chỉ một phút thôi.
Tô Ánh Tuyết hoài nghi, tức giận nói:
- Anh muốn làm gì?
- Anh phải dời đi một lát, lát nữa anh sẽ về.
Lâm Phi nói.
- Sau đó thì sao?
Tô Ánh Tuyết thấy là lạ, hôm nay người đàn ông này rất kỳ quái.
Lâm Phi cầu khẩn nói:
- Em yên tâm đi, không có gì đâu. Chỉ là ở đây đã từng xảy ra một chuyện mang tính lịch sử. Nhưng đợi một chút gì, lại sắp có một sự kiện mang tính lịch sử nữa cơ.
- Sự kiện mang tính lịch sử? Anh đang lẩm bẩm cái gì đó… Này, anh đứng có đi.
Tô Ánh Tuyết còn định nói cái gì đó nhưng Lâm Phi đã chạy đi mất. Hắn rẽ thẳng vào một con ngõ nhỏ, không biết là đang làm gì.
Tô Ánh Tuyết hơi do dự. Cô đành tin người đàn ông này lần cuối cùng, đi đến chỗ cột đèn. Cô nhìn đồng hồ, nhất định cô sẽ chỉ chờ một phút mà thôi.
Người đi trên đường không nhiều. Tô Ánh Tuyết xuất thân trong một gia đình cao quý, quần áo mặc trên người cũng rất sang trọng, vì thế đã thu hút không ít ánh mắt của người đi đường. Một số người buồn bực, cô gái này sao lại đứng bên đường một mình vậy, nhìn cô không giống người sẽ chịu ngồi xe buýt.
Đã qua gần một phút, Tô Ánh Tuyết không thấy có chuyện gì xảy ra, cô rất tức giận, tên này đang định trêu đùa mình hay sao đây?
Lúc cô giận dữ đang định rời đi, bỗng thấy một cô bé chừng 6, 7 tuổi mặc một chiếc váy màu xanh da trời trông rất đáng yêu. Cô bé đi đến trước mặt Tô Ánh Tuyết.
- Chị ơi, chị có ăn kẹo dẻokhông ạ?
Vừa nói, cô bé váy xanh vừa mở bàn tay nhỏ bé, trong lòng bàn tay có hai viên kẹo đường, đúng là loại kẹo dẻoviên tròn mà Tô Ánh Tuyết thích nhất.
Một viên màu đỏ, một viên màu vàng.
Tô Ánh Tuyết hơi sửng sốt. Cô không nghĩ nhiều, vì thế cô cũng không từ chối cô bé này. Hơn nữa, cô cũng thật sự thích ăn mấy loại kẹo dẻonày.
- Cảm ơn em gái!
Tô Ánh Tuyết đang định cầm, cô bé kia lại nói.
- Oa… em thích vị ô mai, chị lấy loại màu vàng vị xoài được không?
Thấy cô gái nhìn mình mong chờ, tay Tô Ánh Tuyết đang chuẩn bị lấy loại vị ô mai liền dừng lại trên không trung, rồi chuyển sang lấy loại vị xoài.
Cô bé áo xnh vui vẻ cười hì hì rôi chạy đi.
Tô Ánh Tuyết cầm kẹo trên tay, sững sờ trong giây lát, chẳng lẽ đây chính là sự kiện “mang tính lịch sử” mà Lâm Phi nói sao?
Không đợi cô suy nghĩ nhiều, một cô bé mặc váy màu xanh lam khác lại chạy tới, cô bé cũng mở tay ra như cô bé trước, bên trong vẫn là hai viên kẹo đường.
- Chị, chị có ăn kẹo dẻokhông?
Không đợi Tô Ánh Tuyết nói muốn hay không, cô bé lại nói:
- Oa… em thích vị ô mai, chị lấy loại màu vàng vị xoài được không?
Tô Ánh Tuyết buồn cười. Cô bật cười thành tiếng, lấy loại vị xoài, thầm nghĩ không biết chuyện gì đang xảy ra..
Cô sờ đầu cô bé, đang định hỏi chuyện thì trong đầu lại hiện ra một hình ảnh trong ký ức…
Hai cô bé này đều mặc váy màu xanh, cắt tóc ngắn ngang vai, thích ăn kẹo vị ô mai. Chẳng phải những thứ này.. giống hệt cô hồi bé sao?
Cô chưa kịp nghĩ tiếp, cô bé mặc váy màu xanh lam thứ ba lại chạy tới, nói ra những câu y hệt.
Trên tay của Tô Ánh Tuyết đã có ba viên kẹo dẻovị xoài.
Tiếp đó, cô bé thứ tư, thứ năm, thứ sáu, thứ bảy…
- Em thích vị ô mai, chị lấy loại màu vàng vị xoài được không?
Hết lần này đến lần khác vẫn chỉ có một câu nói như vậy quanh quẩn bên tai Tô Ánh Tuyết. Trong đầu cô lại hiện lên những đoạn ký ức mơ hồ.
Hình như cô… đã từng nói câu này vào một ngày nào đó…
Cũng ở nơi này, thời gian này, mặc chiếc váy màu lam như thế này, nói những câu nói mang tính trẻ con như thế này…
Nhưng nghĩ kỹ lại, cô không thể nhớ nổi rốt cục đã xảy ra chuyện gì…
Đúng lúc này, bầu trời bỗng nhiên đổ mưa. Từng hạt mưa rơi trên tóc Tô Ánh Tuyết, khuôn mặt lành lạnh man mát làm cô trở nên phấn chấn.
Cô nhớ ra, đó là một tối trời mưa, khi đó cô còn nhỏ. Cô chạy tới đây mua kẹo đường, gặp một cậu bé dầm mưa ướt như chuột lột.
Cô ngây thở theo bản năng thuần túy, thấy cậu bé ấy thật đáng thương. Vì thế cô đã đưa một nửa số kẹo dẻocủa mình cho cậu bé ấy…
Cô thích vị ô mai nên đã đưa cho cậu bé vị xoài…
Mọi chuyện dường như đều xảy ra dưới cột đèn này.
- Chị Tô!
Một giọng nói non nớt lại xuất hiện trước mặt cô. Tuy nhiên, lần này không phải là một cô bé mặc áo màu xanh làm mà là một người mà Tô Ánh Tuyết quen, em gái của Vương Đại Vị - đệ tử của Lâm Phi, tiểu môi cầu.
Lâm Phi đặt tên cho cô bé là Vương Tiểu Mai. Nhờ Bạch Hân Nghiên, họ đã làm khai sinh cho cô bé để cô bé có thể đi học ở Lâm An như bao đứa trẻ khác.
- Tiểu môi cầu?
Tô Ánh Tuyết ngẩn người, cô ngây ngốc đứng thẫn thờ.
Trước kia, tiểu môi cầu phơi nắng, đen nhẻm. Nhưng đến nay lại trở nên hoàn toàn khác. Làn da trở nên trăng hơn, đã biết trang điểm trở thành một mỹ nữ khả ái.
- Cái này tặng cho chị.
Tiểu môi cầu cầm một bó hoa to.
Bó hoa này bên ngoài là hoa nhở màu xanh tím, bên trong là những bông hoa màu hồng phấn, tỏa hương thơm ngát, một mùi thơm của thiên nhiên.