- Cô đúng là khiến cho cháu phải mở rộng tầm mắt. Trách không được, nghe Nhã Nhu nói cô chỉ xuất thân gia đình bình thường nhưng lại có thể gả vào Phương gia đầu tiên. Có thể nhìn ra cô không hề tầm thường.
Ánh mắt Lưu Oánh Oánh nheo lại như trăng lưỡi liềm, nói:
- Thật sao? Nhã Nhu có nhắc tôi với cậu? Haha, đúng vậy. Nếu như không có một chút tâm tư, con gái của một giáo sư làm sao có thể làm con dâu trưởng của Phương gia.
- Đúng rồi, sẵn tiện nói đến chuyện này cũng nên giải thích với cậu một chút. Cậu bé, cậu có biết vì sao tôi lại được gả cho Hải Triều, trở thành con dâu trưởng của Phương gia?
Lâm Phi lắc đầu:
- Có lẽ vì cô thông minh hơn so với người phụ nữ khác?
- Không!
Lưu Oánh Oánh nhớ lại:
- Lúc còn học đại học, tôi không phải là người thông minh nhất, lại càng không phải là người xinh đẹp nhất. Bối cảnh gia đình càng không cần phải nói. Mặc kệ xét từ phương diện nào, tôi cũng chỉ là người bình thường. Đặt vào trong một đám nữ sinh, tôi căn bản chẳng có gì thu hút.
Cho nên khi tôi phát hiện mình yêu cha của Nhã Nhu, tôi chỉ quan tâm loại người phụ nữ như thế nào mà Hải Triều cần.
Không phải là tôi quan tâm mình phải thay đổi như thế nào mà là cân nhắc làm thế nào để biến thành điều mà ông ấy thiếu.
-Cuối cùng tôi đã nghĩ thông suốt. Ông ấy cần không phải là mỹ nữ tuyệt sắc, càng không phải là tài nữ trí tuệ siêu quần. Bản thân ông ấy đã thông minh thì cần phụ nữ thông minh để làm gì. Ông ấy cũng không cần một người vợ mang đến địa vị tài phú cho ông ấy. Bởi vì ông ấy không thiếu những thứ đó.
-Vì vậy tôi quyết định trở thành một cô gái ngốc đơn thuần mà ông ấy thích. Không thể nói cái gì cũng không biết nhưng cái gì cũng đều nghe theo ông ấy, không có chủ kiến. Bị mắng bị chửi cũng phải ngoan ngoãn nhận sai cho dù là mình đúng, tuyệt không phản bác. Khi ông ấy bận rộn, tôi không hề quấy rầy. Ông ấy đi đâu, tôi cũng không hỏi. Ông ấy ở cùng người đàn bà khác, tôi cũng chỉ yên lặng nhìn xem. Khi ông ấy trở về cũng không tra hỏi….
-Dần dà, người đàn ông này liền phát hiện, mặc dù là đi với loại phụ nữ nào cũng không thoải mái tự tại bằng ở với tôi. Bởi vì chỉ có tôi mới là người phụ nữ phù hợp nhất với ông, không mang lại cho ông bất cứ phiền não gì. Chỉ mang đến cho ông sự yên bình. Mấu chốt là tôi quá “ngu”. Ông ấy nói cái gì tôi cũng tin.
-Bất tri bất giác tôi đã trở thành người “ngốc” ba mươi năm. Hải Triều khẳng định cũng đã phát giác một chút. Nhưng như vậy thì sao? Biết rõ tôi lừa ông ấy thì ông ấy cũng đã thật tình yêu tôi.
Lâm Phi kinh ngạc nhưng cũng bội phục người phụ nữ trước mặt.
Chỉ sợ cá tính của Phương Nhã Nhu cũng là chịu sự ảnh hưởng của sự dạy dỗ của bà.
Ở cùng Phương Nhã Nhu, hắn cảm thấy rất thoải mái, dễ chịu. Hơn nữa, người con gái này luôn tín nhiệm hắn một cách đơn thuần, khiến cho lòng tự trọng của đàn ông được thỏa mãn đầy đủ.
- Lâm Phi….
Lưu Oánh Oánh ngữ trong tâm trường nói:
- Nhã Nhu không giống tôi. Con bé không cố ý bày ra bộ dạng như vậy cho cậu xem. Sở dĩ cậu cảm thấy do dự, cảm thấy mơ hồ là vì trong lòng cậu đang mở ra một nhánh khác.
-Có lẽ, Tô Ánh Tuyết là người con gái mà cậu yêu. Cậu và cô ấy có rất nhiều tiếng nói chung, có sức mê hoặc đặc biệt. Cho nên cậu yêu cô ấy.
-Nhưng cậu lại phát hiện, khi ở cùng với Nhã Nhu, cậu cảm thấy thoải mái, thả lỏng. Bởi vì con bé tựa như một gien thiếu hụt trong chuỗi gen trong cơ thể cậu.
-Kỳ thật đây không phải là mâu thuẫn. Cậu chỉ cần nghe theo tiếng lòng, cảm thấy như thế nào thì cứ chọn như thế đấy.
-Tôi chỉ hy vọng cậu không bị một số khuôn mẫu sáo rỗng ước thúc. Bởi vì đó sẽ rất uổng phí và không công bằng. Dựa vào cái gì mà phải dựa theo quy củ người khác chế định để quyết định tình cảm của mình.
Lâm Phi ngơ ngác ngồi trên ghế, thật lâu cũng không thể nói ra lời.
Cuối cùng, Lâm Phi phát hiện, sự hoang mang trong lòng mình đã giảm bớt. Người phụ nữ này nói không phải hoàn toàn đúng, nhưng quả thật có vài phần đạo lý.
Hắn không thể đơn thuần dùng đúng sai để bình phán tình cảm. Nên đi theo tiếng lòng của mình.
Điều này cũng phù hợp với mấu chốt của người tu hành. Lùi bước co lại, sợ đầu sợ đuôi là tuyệt đối không thể.
Nói chuyện với nhau, bất giác đã đến giữa trưa. Cửa phòng bệnh được mở ra, Phương Nhã Nhu bước vào.
Cô gái thấy Lâm Phi ngồi trong phòng bệnh, sắc mặt không khỏi giãn ra:
- Mới sáng sớm đã đến thăm mẹ của em. Xem ra anh còn hiếu thuận hơn người làm con như em đấy.
- Là mẹ gọi cậu ấy tới, muốn cảm ơn vài câu.
Lưu Oánh Oánh nói.
- Vậy à?
Phương Nhã Nhu tin ngay:
- Mẹ, con đến cho mẹ ăn. Vài hôm nữa con quay trở lại Lâm An. Chờ mẹ khỏe lại rồi nói sau.
Lâm Phi cảm thấy ở lại phòng bệnh nhìn hai mẹ con ăn cơm cũng không thích hợp, vì vậy liền cáo từ ra về.
Chờ Lâm Phi bước ra khỏi phòng, Lưu Oánh Oánh nhìn Phương Nhã Nhu, cười hỏi:
- Nhã Nhu, con và Lâm Phi khi nào kết hôn? Mẹ có thể đợi thêm một thời gian, nhưng đừng làm cho mẹ thất vọng.
Phương Nhã Nhu nghe xong, hiện lên vài phần ngượng ngùng. Cô vốn định nói với mẹ là cô gạt bà. Hai người chỉ là bạn bè. Nhưng khi Lưu Oánh Oánh ở trên giường bệnh đề cập đến việc này, cô cảm thấy không thể nói ra.
Lưu Oánh Oánh tất nhiên là nhìn thấy điểm tâm tư này của con gái, thầm cười trộm, nhưng lại giả bộ không biết gì. Con gái của mình thật sự là chất phác, gạt người cũng không biết gạt.
Nếu không phải bà âm thầm cho người giám sát thì cũng không để cho cô một mình sống ở Lâm An.
Không bao lâu sau, Phương Nhã Nhu bảo y tá mang đồ ăn đến, bắt đầu đút cho Lưu Oánh Oánh ăn. Cô là bác sĩ nên biết rõ thời điểm này nên ăn cái gì.
Trong lúc ăn, Lưu Oánh Oánh nhìn thấy Phương Nhã Nhu hình như có chút không yên lòng, biết rằng cô còn đang phân vân nên mở miệng như thế nào về chuyện của Lâm Phi.
Vì vậy, Lưu Oánh Oánh lại làm như tự nhiên nói:
- Nhã Nhu, con biết không, người đàn ông như Lâm Phi thì cần người phụ nữ như thế nào?
Phương Nhã Nhu vểnh tai lên nghe, ngượng ngùng lắc đầu.
- Càng là người đàn ông có khả năng thì lại càng thích phụ nữ hiền lành. Cho nên, con chỉ cần nhớ rõ hai chữ hiền lành là được rồi.
- Hiền lành?
Phương Nhã Nhu mỉm cười:
- Mẹ, hiền thục, thông minh…Những đặc điểm này đàn ông nào chả thích.
- Ai bảo con hiền lành thì chính là hiền thục và thông minh?
Lưu Oánh Oánh khẽ thở dài:
- Hiền lành chính là “rảnh rỗi” trong nhà, cái gì cũng “sẽ không”.
Nếu cái gì phụ nữ cũng “sẽ làm” thì còn cần đàn ông có bản lĩnh làm gì? Đàn ông trước mặt người phụ nữ của mình không có cơ hội biểu hiện, chẳng phải sẽ đi tìm người phụ nữ khác để biểu hiện?
Phương Nhã Nhu chớp mắt nhìn mẹ, tựa hồ không hiểu.
Lưu Oánh Oánh nhìn biểu hiện mơ hồ của con gái, trong nội tâm cảm thấy ai oán. Con gái ơi là con gái, mẹ đã tận lực rồi, chỉ còn xem ngộ tính và duyên phận của con thôi.
Nếu có Lâm Phi ở đây, nghe được lời Lưu Oánh Oánh nói với Phương Nhã Nhu, hẳn sẽ phải dở khóc dở cười.
Ở trước mặt hắn thì nói hôn ước chỉ là tờ giấy lộn. Nhưng vừa mới quay đầu thì lại muốn con gái mau chóng kết hôn. Hành động này của “mẹ vợ”, quả thật xem thế là đủ.
Nhưng Lâm Phi hiển nhiên là không có khả năng suy nghĩ vấn đề tình cảm này.
Bởi vì hắn đang bị Victor dùng đủ loại quỷ kế quấy rối. Hơn nữa chuyện ở thủ đô rồi nghiên cứu chất trung hòa vật chất S đã tốn thời gian của hắn rất lâu, nên hắn định nhanh chóng trở về Lâm An.
Về phần Tạ Doanh Doanh mời tham gia họp mặt, hắn cũng muốn tham gia. Chủ yếu là muốn tìm hiểu rõ bối cảnh của Tạ gia. Nhưng hôm nay xem ra là không rảnh rồi.
Nhưng vừa mới ngồi xe taxi rời khỏi bệnh viện, Lâm Phi liền nhận được một cuộc điện thoại xa lạ. Chần chừ một chút, Lâm Phi quyết định nghe điện thoại.
Alo!
- Tôi là Vương Thiệu Hoa.
Trong điện thoại truyền đến một giọng nói nho nhã của một người đàn ông, nhưng khi nghe được cái tên này, Lâm Phi bất giác cau mày.
Vương Thiệu Hoa tựa hồ đoán được phản ứng của Lâm Phi, bình tĩnh nói:
- Tôi biết cậu rất chán ghét Vương gia chúng tôi. Thậm chí còn hận không thể giết tôi. Nhưng xuất phát từ công việc, tôi cần phải gặp mặt cậu.
- Chuyện gì?
Lâm Phi hít một hơi thật sâu.
- Tôi chờ cậu ở nhà khách chính phủ phía đông thành phố. Là về chuyện của Hắc Long Hội. Chờ cậu đến sẽ nói rõ hơn.
Cúp điện thoại, Lâm Phi liền nói với tài xế địa chỉ cần đến rồi im lặng.
Vương Thiệu Hoa thậm chí có gan đến gặp mình nói chuyện sao? Quả thật là đáng khen. Rõ ràng biết hắn hận nhất là người của Vương gia, vậy mà cũng dám hẹn gặp?
Nhưng cũng không thể không nói cách làm này của y rất “thông minh”. Nếu như hắn ra tay với y trong trường hợp như vậy thì có chút không được phóng khoáng rồi.