Phương Nhã Nhu cảm thấy thân thể mình được siết chặt, bối rối giải thích.
- Cô đừng quên, cô còn nợ tôi vụ cá cược lần trước, không bằng nhân cơ hội hợp tác lần này, cô trả nợ cho tôi, một mũi tên trúng hai đích, tốt biết bao.
Tay của Lâm Phi từ từ phủ lên ngực Phương Nhã Nhu.
Phương Nhã Nhu vội vàng đưa tay che đi vùng nhạy cảm, thở hổn hển:
- Anh…anh đừng như vậy, tôi thật sự không thể làm vậy…không phải anh có bạn gái rồi sao? Anh không sợ Tô tiểu thư tức giận à?
Trong mắt Lâm Phi lóe ra ngọn lửa màu vàng, điên cuồng cười nói:
- Tôi một thằng đàn ông, lại phải sợ phụ nữ tạo phản hay sao?
- Sao…sao anh lại trở nên như vậy…sao tôi cảm thấy anh rất lạ lẫm, rốt cuộc anh có phải là Lâm Phi hay không?
Phương Nhã Nhu nhìn thấy ánh vàng trong mắt người đàn ông, không biết vì sao trong lòng bỗng sinh ra cảm giác sợ hãi, phản kháng càng ngày càng bất lực.
Tựa như người cô đang đối mặt đây không phải là Lâm Phi đơn giản, mà là một chúa tể ở vị trí cao cô không quen biết.
Bỗng nhiên, Lâm Phi ôm lấy cô từ phía trước, chân Phương Nhã Nhu đứng không vững, chỉ có thể quỳ gối giữa hai chân Lâm Phi.
- Ahhhhhhhh!
Phương Nhã Nhu kêu đau một tiếng, đầu gối đụng phải nền nhà.
Một tay của Lâm Phi nhéo vào khuôn mặt của Phương Nhã Nhu, hất cằm nói:
- Hay là như này, tôi lùi một bước, cô dùng cái miệng nhỏ của cô, để tôi thoải mái chút…tôi sẽ đồng ý với cô.
Hai đồng tử trong mắt Phương Nhã Nhu bỗng co rút lại, tâm trạng căng thẳng đến cực điểm, nhưng ánh mắt tóe lửa của người đàn ông khiến cô không muốn phản kháng.
Vốn là còn chút rụt rè, nhưng dưới thế công của người đàn ông, đã không còn lại chút gì.
Phương Nhã Nhu tự nói với mình rằng, bản thân là bất đắc dĩ, là bị ép buộc, chỉ là vì để có thể trốn tránh cuộc hôn nhân lần này.
Lúc đang suy nghĩ vẩn vơ, Lâm Phi đã kéo khóa quần xuống, một tay khác tách miệng của cô ra…
- U a a a….
Phương Nhã Nhu cảm thấy thứ nóng hổi, mang theo mùi vị nam tính phả vào miệng mình, mới giật mình tỉnh lại.
Nhưng muốn phản kháng cũng không còn kịp nữa, trong lòng tủi thân một hồi khiến cô nước mắt tràn mi.
- Có vẻ như miệng cô không đủ lớn, chỉ có thể ngậm một nửa thôi vậy….
Lâm Phi có chút tiếc nuối:
- Nhưng từ từ dùng kỹ xảo, có lẽ sẽ bù đắp được…đúng rồi….cô không có kinh nghiệm trong phương diện này…để tôi chỉ cô…
Phương Nhã Nhu nhìn người đàn ông bằng ánh mắt oán giận, biết bây giờ phản kháng cũng không có ý nghĩ gì, lên dứt khoát mau chóng để hắn được toại nguyện, để kết thúc cho sớm.
Dù sao cô cũng là bác sĩ, rõ ràng sinh lý của đàn ông, tuổi tác cũng đã hai mươi bảy, rất nhiều thứ thật ra không cần Lâm Phi dạy cũng có thể hiểu được.
Không lâu sau, Lâm Phi không cần nói nhiều, chỉ dựa vào ghế hưởng thụ.
Phương Nhã Nhu cũng không rơi lệ nữa, rất tự nhiên dùng môi mình để ** người đàn ông, có vẻ như đã quên đi nỗi ủy khuất vừa rồi.
Nhưng không ngờ rằng, đúng lúc nguy cấp này, bên ngoài lại truyền đến tiếng gõ cửa.
- Nhã Nhu! Nhã Nhu em có đó không?
Giọng nói này, là của Trang Diệc Phàm!
Phương Nhã Nhu lập tức ngừng thở, khuôn mặt nóng bừng, như sốt cao, cuống cuồng đến độ nước mắt lưng tròng, ngẩng đầu lên nhìn Lâm Phi, không ngừng lắc đầu, tỏ ý bảo hắn im lặng, coi như không có người trong này.
Lâm Phi cũng rất phối hợp, không lên tiếng.
Nhưng Trang Diệc Phàm cũng không có ý bỏ đi, gã đứng bên ngoài kích động nói:
- Nhã Nhu, anh biết em ở trong đó, hôm nay là em trực ban, em không cần giả vờ không nghe thấy.
- Anh đã mua xong vé máy bay rồi, hai ngày nữa sẽ quay về Cứu, đến lúc đó sẽ chính thức đến xin cưới em. Lẽ nào hiện giờ em vẫn không muốn đối mặt với sự thật sao?
Trang Diệc Phàm nói một hồi, vẫn không thấy Phương Nhã Nhu đáp lại, không khỏi cảm thấy xấu hổ, đúng là không coi gã ra gì. Gã đã nhiều lần nhân nhượng, chỉ vì có thể cùng người đẹp mình theo đuổi nhiều năm ở bên nhau.
Gã dứt khoát, hoặc là không làm, đã làm phải làm cho bằng được, trực tiếp mở cửa ra.
Điều này cũng khiến Lâm Phi đang ở trong phòng làm việc giật mình, tên này xem ra là nổi giận thật rồi, tình huống bình thường gã sẽ không được phép mà xông tới như vậy.
- Tại sao lại là cậu?
Trang Diệc Phàm vừa định gọi tên Phương Nhã Nhu thì lại thấy người đàn ông gã ghét ngồi ở vị trí làm việc của Phương Nhã Nhu.
Gã nhìn trái nhìn phải, không thấy bóng dáng Phương Nhã Nhu đâu.
Bởi vì dưới bàn làm việc có một chỗ trống, nên Phương Nhã Nhu đã trốn vào trong đó.
Nhưng cô sợ Trang Diệc Phàm tới gần, khuôn mặt sợ tới trắng bệnh, thân thể mềm mại run rẩy.
Nếu bộ dạng chật vật này của cô mà bị gã nhìn thấy được, e là sau này không còn mặt mũi gặp ai nữa.
Lâm Phi cơ bản không lo lắng những điều này, nhếch miệng cười nói:
- Lẽ nào anh đã quên rằng Nhã Nhu là người phụ nữ của tôi sao? Tôi đương nhiên có thể ở đây?
- Cậu nói láo!
Trang Diệc Phàm đã không thể nhẫn nhịn được từ lâu:
- Cậu cơ bản không phải là bạn trai của Nhã Nhu! Các người đóng giả với nhau! Nói cho tôi biết! Nhã Nhu ở đâu?
Lâm Phi hơi chếch về phía trước, tay trái chống trên mặt bàn, tay phải nhìn như có vẻ đang đặt trên đùi lớn, nhưng thực ra là túm lấy sau gáy Phương Nhã Nhu.
Lâm Phi hơi dùng lực, ấn vào đầu Phương Nhã Nhu, nhắm chuẩn miệng của cô.
Phương Nhã Nhu suýt chút nữa thì phát ra âm thanh, cố nín thở, mở to đôi mắt, biết người đàn ông này đang trêu chọc mình, nhưng không biết vì sao, cơ thể cô lại nóng hập, vô cùng hưng phấn!
Một học trưởng theo đuổi cô, vị hôn phu mà gia tộc an bài, đang đứng ngoài bàn, cách cô hai ba met.
Nhưng cô lại ở dưới mặt bàn, bộ dạng chật vật bị người đàn ông khác trêu chọc.
Bộ dạng thấp hèn này khiến Phương Nhã Nhu thẹn thùng đến hận không thể có lỗ nào mà chui xuống, nhưng loại kích thích này lại không thể kiềm chế, khiến hốc mắt lưu động xuân thủy…
Lâm Phi làm ra bộ dạng rất tùy ý:
- Sao tôi biết được cô ấy đi đâu, tôi cũng đang đợi cô ấy.
- Cậu…cậu ra ngoài! Đây là phòng làm việc của Phương Nhã Nhu!
Trang Diệc Phàm phẫn nộ nói.
Lâm Phi cười lạnh, con ngươi lộ ra tia lạnh lùng:
- Anh có giỏi thì đến kéo tôi ra ngoài.
Dù sao Trang Diệc Phàm cũng chỉ là một người bình thường, bị ánh mắt có mang sát khí của Lâm Phi nhìn chằm, lập tức sợ hãi, nhớ lại cảnh tượng người đàn ông trước mặt gã này từng đánh người, giả vờ trấn tĩnh:
- Hừ, tôi không đấu võ mồm với cậu! Tôi phải đi tìm Nhã Nhu!
Nói xong, Trang Diệc Phàm cắn răng nghiến lợi quay người bỏ đi, rồi dùng sức đóng cửa lại.
Vừa lúc đó, Phương Nhã Nhu dưới mặt bàn phát ra một tiếng “ưm”….
Lâm Phi rút lui, coi như buông lỏng cô ra, nhìn bác sỹ xinh đẹp mặt đỏ tới mang tai, nôn khan dưới bàn, hắn tràn đầy cảm giác tự hào:
- Thế nào, vừa rồi có phải rất kích thích không?
Phương Nhã Nhu mau chóng đứng dậy, sửa sang lại quần áo, rút mấy tờ khăn giấy ra lau miệng, còn vội vàng cầm cốc nước xúc miệng nhiều lần, rồi nhổ ra ngoài cửa sổ.
- Giờ anh đã hài lòng chưa?
Sau khi vệ sinh miệng xong, Phương Nhã Nhu mới nhìn chằm chằm hắn hỏi.
Lâm Phi hài hước nói:
- Tại sao phải làm ra vẻ mặt này, đừng cho rằng tôi không biết, vừa rồi cô ở dưới đó, ánh mắt còn lộ ra vẻ hưng phấn cơ đấy.
Phương Nhã Nhu khuôn mặt bỗng cứng đờ, cô không hiểu vì sao Lâm Phi lại biết vẻ mặt của cô khi cô còn đang chui dưới bàn, kế hoạch giả vờ bị thương coi như đã thất bại.
Người đàn ông này không giữ lại cho cô chút sĩ diện nào, cứ ép cô phải trở thành loại con gái vô liêm sỉ bằng được!
- Tôi…tôi không quan tâm! Tôi đã thực hiện rồi, anh phải đưa tôi về Cứu một chuyến!
Phương Nhã Nhu khóc lóc om sòm nói.
Lâm Phi sửa sang quần áo xong, chậm rãi đứng dậy, đưa tay ra nhéo mặt nữ bác sỹ:
- Yên tâm đi, tôi đã nói là giữ lời, chắc chắn sẽ đưa cô đi, trước đó báo cho tôi một tiếng là được, tôi tìm cớ nói với Ánh Tuyết.
Phương Nhã Nhu thấy Lâm Phi muốn đi ra, không nhịn được gọi:
- Này, Lâm Phi.
- Hả? Lâm Phi quay đầu:
- Còn việc gì nữa?
- Anh…
Phương Nhã Nhu nhỏ giọng hỏi:
- Anh thật sự sẽ kết hôn với Tô tiểu thư sao?
Lâm Phi sửng sốt một lát, rồi nở nụ cười phức tạp nói:
- Ai biết được, càng ngày tôi càng không hiểu bản thân mình, sao tôi có thể nhìn thấy tương lai của chúng tôi.
Sau khi quẳng cho Phương Nhã Nhu một câu, Lâm Phi liền rời khỏi văn phòng làm việc.
Lâm Phi cũng không phải là cố làm ra vẻ huyền bí, mặc dù hắn không hối hận hành động trêu chọc Phương Nhã Nhu vừa rồi, nhưng không có nghĩa tất cả là ý niệm ban đầu của hắn.
Hắn rất muốn chinh phục người phụ nữ phong tình này, nhưng trước đây hắn có thể kiềm chế được mình, đặc biệt là vì Tô Ánh Tuyết mà khắc chế đi tính cách hoang đường những năm qua.
Nhưng từ sau khi sống lại trong cơ thể mới này, hắn luôn cảm thấy nóng đầu, vào thời khắc ấy, hắn cơ bản không hề sợ hãi, kiêng dè, muốn thế nào sẽ là thế ấy!
Điều này khiến Lâm Phi bất an, không biết tiếp tục thế này có gây ra hậu quả không thể tưởng tượng được không?
Biện phát tốt nhất là gọi âm thanh thần bí kia đến giải đáp nỗi hoang mang của mình, nhưng đáng tiếc bản thân hắn không thể tìm kiếm được âm thanh kia.
Trở về xe, Lâm Phi cảm thấy cơ thể mình khô nóng, nói thật, vừa rồi còn rất dễ chịu, nhưng bản thân hắn cơ bản không phát tiết đi được tinh lực nào, mà bị đè nén cực kỳ khó chịu.
Lâm Phi nheo mắt, nghĩ đến nữ người hầu có thể phục vụ hắn bất cứ lúc nào, liền cầm điện thoại di động lên, gọi cho Bạch Hân Nghiên.