- Không phải là kẹo dẻo chứ?
- Anh mở ra xem đi.
Tô Ánh Tuyết nói bằng giọng nũng nịu.
Lâm Phi mở hộp ra rồi nhìn chằm chằm, sau một thoáng xuất thần, hắn mới hiểu dụng ý của cô gái, trong lòng không khỏi cảm động.
Bên trong chiếc hộp là một chiếc đồng hồ nam tinh xảo được làm thủ công của Thụy Sĩ, mỗi kim đồng hồ bên trong đều được dùng đá màu xanh da trời thay thế, vô cùng hoa lệ.
Nhưng điều khiến Lâm Phi cảm động không phải là giá trị của chiếc đồng hồ mà là dụng tâm của cô.
Hồi đầu, Tô Ánh Tuyết lợi dụng hắn để giả làm bạn trai của cô, lấy chiếc đồng hồ đá màu xanh để tiếp cận Mục phu nhân bàn chuyện làm ăn, sau khi xong việc cô đã đòi lại.
Giờ cô lại tặng hắn chiếc đồng hồ đá màu xanh, hiển nhiên là có hai dụng ý, một là nói với hắn rằng hắn đã trở thành người yêu thực sự của cô, hai là muốn dùng chiếc đồng hồ này để đền bù lại thiếu sót của lần trước.
Tựa như đó là một duyên phận tròn đầy, ấm áp và ngọt ngào.
-Lúc đầu em cũng không nghĩ ra nên tặng anh gì, nên đã hỏi Vi Vi, cô ấy nói nên tặng đồ đáng để giữ làm kỷ niệm nên em nghĩ đến cái này.
Tô Ánh Tuyết cười nói:
- Đúng là Vi Vi giúp chúng ta không ít.
Lâm Phi gật đầu đồng ý. Hắn đeo chiếc đồng hồ vào tay, trong đầu bỗng hồi tưởng lại hành ảnh cô bé cho mình kẹo dẻo năm đó, lòng không khỏi cảm khái. Mỗi lần cô gái này tặng quà cho hắn đều khiến hắn có ấn tượng sâu sắc.
…
Văn phòng thư ký chủ tịch Khuynh Thành Quốc Tế.
Sau khi chỉnh lý xong một số văn kiện cần đưa cho Tô Tinh Nguyên, Hứa Vi nhìn điện thoại trên bàn rồi ngẩn người.
Cũng không biết Lâm Phi có đi xin lỗi Tô Ánh Tuyết hay không, hai người đó đúng là luôn khiến người ta phải lo lắng.
Hứa Vi nghĩ đi nghĩ lại, đột nhiên cảm thấy mình có chút buồn cười. Cuộc đời mình không có cách nào nắm giữ lấy người ta, lại còn suốt ngày nóng ruột nóng gan với đoạn đường tình cảm của thanh mai trúc mã và người chị em tốt.
Nhưng…có lẽ, chính bởi vì cuộc đời của mình đã định rõ một mảng u ám nên mới ký thác ánh sáng của hy vọng lên cặp đôi ấy, tựa như nhìn thấy bọn họ yêu thương nhau, bản thân cũng có chút an ủi.
Hứa Vi lắc lắc đầu, nhớ đến công việc phải làm, cô đứng dậy rồi mang tài liệu vào phòng làm việc của Chủ tịch.
Đến phòng làm việc còn chưa gõ cửa đã nghe thấy tiếng trả lời điện thoại tức giận của Tô Tinh Nguyên.
- Rốt cuộc là cảnh sát các người làm ăn kiểu gì vậy, hai mẹ con người ta sống sờ sờ ra vậy mà nói không thấy là không thấy? Các cậu có biết vợ tôi là người của gia tộc nào không…
Hứa Vi đứng ngoài cửa, do dự một hồi, đợi đến khi Tô Tinh Nguyên nói chuyện điện thoại xong mới gõ cửa.
- Vào đi!!
Tâm tình Tô Tinh Nguyên hiển nhiên vô cùng xấu, gần như là rống lên.
Hứa Vi hít một hơi thật sâu rồi tiến vào văn phòng, mặt nở nụ cười đoan trang thường ngày:
- Chủ tịch, những văn kiện này cần ngài ký tên.
Tô Tinh Nguyên gương mặt âm trầm, tay vỗ vỗ bàn, ý bảo Hứa Vi đặt xuống.
Giờ phút này lão cơ bản không có tâm trạng làm việc, con trai ruột mất tích, vợ cũng không thấy đâu, trong lòng nhớ nhung con trai, bên Diêu gia cũng bày tỏ bất mãn với lão. Nếu không phải đại cổ đông hiện tại của Khuynh Thanh là Cố Thải Anh, nghĩ đến quan hệ hiện tại của Vương gia với Tô gia, đoán chừng là người của Diêu gia đã đến công ty đòi người.
Nhưng điều Tô Tinh Nguyên uất ức nhất chính là, rõ ràng từ đầu tới cuối, là người đàn bà đê tiện Diêu Lam hại lão, tự mình bỏ đi là được rồi, còn đem theo cả con trai duy nhất của lão, còn khiến lão tưởng rằng, người đàn bà này đã đổi thiện tâm, đúng là mang lão ra làm trò đùa.
Diêu gia không thể mặc cho con gái của mình mất tích, tìm không thấy cuối cùng chỉ có thể đổ hết tội lỗi lên người Tô Tinh Nguyên, đến lúc đó, lão không dám nghĩ phiền toái gì sẽ tìm đến mình.
Hứa Vi thấy sắc mặt của Tô Tinh Nguyên càng ngàng càng đen lại, trong lòng sốt sắng, bước đi có phần bất an.
Không cẩn thận, một hóa đơn từ tập văn kiện rơi xuống đất, Hứa Vi lập tức khom người xuống nhặt.
Tô Tinh Nguyên đưa mắt sang, vừa vặn nhìn thấy cảnh này, hai mắt không khỏi nhíu lại.
Hứa Vi mặc đồ công sở chẳng khác biệt so với thường ngày, chiếu áo sơ mi màu trắng kết hợp với chiếc váy ngắn ôm mông, khoác bên ngoài chiếc áo màu đen, cùng đôi giày cao gót.
Bởi thân hình cô thuộc loại nhỏ nhắn, mềm mại của người con gái Giang Nam, nói gầy nhưng lại có thịt, nói có thịt lại không lộ mập. Mặc dù thường ngày có lồi, lõm rõ ràng, nhưng thân hình của cô không gây sự chú ý cho người khác như khuôn mặt.
Nhưng giờ phút này, việc cô khẽ cong người như vậy, liền lộ ra vòng eo mềm mại, váy ngắn hơi co lên, lộ ra bờ mông tròn trịa, làn da trắng nõn bên trong quần tất màu đen cũng đặc biệt rõ ràng.
Cảnh tượng này khiến người đàn ông nhìn mà không kìm lòng được. Trước đây, Tô Tinh Nguyên còn cân nhắc đến Diêu Lam, quan hệ của Tô Ánh Tuyết nên đã cố gắng kiềm chế.
Nhưng hôm nay, nhìn thấy bức tranh tuyệt mỹ này, đầu óc lão lại có chút luống cuống, muốn nhân cơ hội phát tiết.
Hứa Vi không chú ý tới sự biến đổi cảm xúc, ánh mắt nóng rực của ông chủ mình, sau khi nhặt tài liệu đặt lên bàn rồi định rời khỏi.
- Đợi một chút.
Tô Tinh Nguyên mở miệng, gọi Hứa Vi lại.
Hứa Vi quay người lại, tò mò hỏi:
- Chủ tịch, có việc gì cần tôi xử lý sao ạ?
Tô Tinh Nguyên nheo mắt, từ trên ghế đứng dậy, vòng qua bàn, bỗng đưa tay sờ lên mặt Hứa Vi.
Thân thể mềm mại của Hứa Vi bỗng run lên, cô cũng không trốn tránh. Đây không phải là lần đầu tiên cô bị Tô Tinh Nguyên sờ mặt, cô đã quen lộ ra nụ cười quyến rũ, yêu mị, cho rằng người đàn ông muốn như trước, sờ một chút thỏa cơn nghiện rồi không dám làm gì khác.
Nhưng không ngờ, Tô Tinh Nguyên vừa sờ lên mặt cô thì đã nhéo cằm của cô, há mồm bắt đầu hôn xuống.
- Ah.
Hứa Vi bối rối né tránh, cô lùi bước, ngước mắt nhìn người đàn ông.
Tô Tinh Nguyên nhìn thấy vẻ kinh hoảng, sợ hãi như con thỏ con của Hứa Vi, không khỏi cười tà:
- Sao vậy Hứa Vi, đây không phải là điều cô chờ mong sao? Cô cho rằng tôi không biết? Không phải cô luôn mong tôi làm chút gì đó với cô sao?
Hứa Vi nghẹn họng. Cô nhớ tới lời của mẹ, bảo cô phải cố gắng phát sinh quan hệ với Tô Tinh Nguyên, nhưng khi Tô Tinh Nguyên dự định “muốn” cô, cô lại phát hiện bản thân chưa có chuẩn bị tâm lý.
Nói cách khác, cô không thể tiếp nhận chuyện này.
- Không….không phải….
Hứa Vi lắc đầu, chậm rãi lùi về phía sau:
- Chủ tịch, ngài hiểu nhầm rồi…
- Hiểu nhầm…Hừ hừ…Tôi lại không cho là như vậy. Một người con gái bình thường sẽ không để cho một người đàn ông tùy tiện sờ mó lên người cô ta…
Tô Tinh Nguyên bước bước lớn tới gần.
Hứa Vi vừa định nói gì đã bị Tô Tinh Nguyên kéo tay lại.
- Cô luôn thả câu trước mặt tôi, hôm nay tôi sẽ thỏa mãn cô, cô yên tâm, sau này thành người của tôi, tôi sẽ không bạc đãi cô, cô gái trẻ tuổi như cô không phải cần tiền sao? Tôi cho cô, cô cần bao nhiêu, vài triệu, hay vài chục triệu, tôi sẽ cho cô.
Tô Tinh Nguyên nói những lời mà thường ngày lão cơ bản không nói tới, phát tiết oán khí đè nén bấy lâu, tay bắt đầu kéo áo trên ngực Hứa Vi.
- Ah…đừng…Chủ tịch…đừng…
Cô dùng sức che lấy vị trí nhạy cảm trên ngực, ý đồ muốn quay người bỏ trốn, nhưng sức lực không đủ, không cẩn thận ngã xuống đất.
- Ai da…
Hứa Vi bất chấp đau đớn, thu người trên mặt đất, nước mắt không ngừng chảy xuống. Nhìn vẻ mặt nhe răng cười của Tô Tinh Nguyên, cô bỗng cảm nhận được cái gọi là kêu trời trời không biết, gọi đất đất chẳng hay.
Bản thân cô vốn tưởng rằng có thể vì chuyện sinh tồn của hai mẹ con mà hy sinh bản thân mình, nhưng hiện tại, cô không thể làm được.
Có nhiều thứ đến thời điểm mấu chốt mới hiểu.
Chỉ là, bây giờ đã muộn, dù bên ngoài có nghe thấy tiếng cầu cứu của cô, ai dám đến cứu cô…
…
Bởi phải ra ngoài ăn cơm nên Tô Ánh Tuyết đã quyết định kết thúc công việc sớm hơn thường ngày, cô gọi Lâm Phi cùng đi thang máy lên tìm Hứa Vi, muốn cảm ơn Hứa Vi đã giúp hai người hòa giải.
Lâm Phi và Tô Ánh Tuyết nói đến chuyện Diêu Lam mất tích, hỏi ra mới biết thì ra Diêu Lam từng là tình nhân bên ngoài của Tô Tinh Nguyên.
Khi đó họ đã có Tô Tuấn Hào, chỉ là đến khi mẹ của Tô Ánh Tuyết qua đời, Diêu Lam mới dám mang theo con trai vào cửa.
Diêu Lam rất ghét Tô Ánh Tuyết, phần lớn cũng là vì hồi đầu bà ta bị Lục Uyển Dung chèn ép, cơ bản không có cơ hội xoay chuyển.
Tô Ánh Tuyết cũng không biết tại sao mẹ mình lại có thể khiến người kiêu ngạo như Diêu Lam làm tình nhân bên ngoài. Tóm lại, mối hận của Diêu Lam đối với Lục Uyển Dung đều được phát tiết lên người Tô Ánh Tuyết.
Mãi đến khi Tô Ánh Tuyết trưởng thành, mới có chuyển biến tốt hơn một chút.
Nhưng có thể xác định, Tô Ánh Tuyết không quan tâm đến mẹ con Diêu Lam, còn Tô Tịnh Nguyên tất nhiên sẽ để ý đến cốt nhục của mình, dù gì, đó cũng là người con trai duy nhất của lão.
Cho nên, Tô Ánh Tuyết cũng có chút đau đầu với chuyện Diêu Lam mất tích.
Hai người nói chuyện, Lâm Phi không hề e dè ôm lấy vai Tô Ánh Tuyết từ thang máy đi ra. Đang định đi đến văn phòng thư ký thì bỗng nghe thấy âm thanh truyền đến từ văn phòng của chủ tịch.
Sắc mặt của Lâm Phi lập tức biến đổi, hắn buông Tô Ánh Tuyết ra, như gió vọt tời văn phòng.
Tô Ánh Tuyết cũng nghe thấy đó là tiếng la khóc của Hứa Vi, cô sực nhớ ra điều gì đó, khuôn mặt bỗng trở nên trắng bệch, vội vàng chạy tới.
- Phịch!
Lâm Phi nghe thấy tiếng kêu cứu của Hứa Vi, trong lòng như lửa đốt, đâu còn quan tâm đến văn phòng này là của nhạc phụ tương lai, trực tiếp đạp cửa xông vào.
Chỉ nhìn thoáng qua cảnh tượng bên trong, Lâm Phi đã cảm thấy máu mình đang xông thẳng lên não, gân xanh hằn trên trán.