- Tỉnh Giang của chúng ta, tài nguyên đất đai khan hiếm, nghĩa trang nhiều năm nay đã bị cấm không cho chôn cất, nhà nước đã xây nhà đựng hài cốt cho mọi người. Mọi người lại giả bộ đặt tro cốt vài ngày, sau đó thừa lúc ban đêm lén đem tro cốt ra ngoài, chiếm đất quốc gia, xây dựng phần mộ cho nhà mình.
- Trong tay tôi là danh sách của hai mươi hộ gia đình. Các người đã từng đem tro cốt của tổ tiên đặt trong nhà hài cốt, cũng đã đăng ký. Nhưng bây giờ lại lợi dụng ban đêm, trộm đem tro cốt trở về. Các người cho rằng nhà nước không biết sao?
Không ít thôn dân liền yên tĩnh trở lại. Có một số gia đình trở nên khẩn trương. Dù sao bọn họ đều vụng trộm xây mộ, thừa dịp ban đêm lén đem tro cốt ra ngoài.
Chỉ có điều, dưới tình huống bình thường, thôn và chính quyền đều băn khoăn vấn đề đạo đức, cũng không quản bọn họ làm cái khỉ gió gì, mắt nhắm mắt mở mà bỏ qua.
- Hừ, chính quyền không quản, cô dựa vào cái gì mà quản chúng tôi? Chúng tôi đây là tận hiếu.
Đột nhiên có người hô to.
Tô Ánh Tuyết cười mỉa nói:
- Tận hiếu? Vậy tại sao lúc trước các người lại luôn mồm đáp ứng sau khi hỏa táng sẽ đem tro cốt đặt vào nhà hài cốt? Cán bộ yêu cầu các người làm như vậy, sao các người không dám chống lại?
- Bây giờ các người lại làm chuyện trộm gà trộm chó, bắt đầu phản kháng. Các người căn bản không phải là tận hiếu mà chỉ là muốn thừa cơ hội này kiếm chác một chút từ Khuynh Thành chúng tôi, không phải sao?
- Nói hươu nói vượn? Cô chỉ là một tiểu nha đầu, xem mình là ai chứ?
- Đồ bại hoại quên nguồn gốc. Cô cho rằng ai cũng giống như cô, mở miệng ngậm miệng đều là tiền? Mau xuống cho tôi.
Một đám thôn dân bị nói trúng tim đen, mặt đỏ bừng chửi ầm lên.
Lâm Phi nhìn cảnh tượng này không khỏi lắc đầu. Tô Ánh Tuyết thật sự quá trực tiếp. Cho dù biết rõ sự việc cũng không thể nói toạc ra như vậy.
Lâm Đại Nguyên ngồi trên xe lăn, sắc mặt đen thui.
Thần sắc Tô Ánh Tuyết bỗng nhiên thay đổi, sẵng giọng nói:
- Tôi nói rõ cho các người biết, giá cả thu mua khu đất kia, Khuynh Thành chúng tôi đều dựa theo pháp luật quy định mà làm việc. Đưa ra bao nhiêu mua bấy nhiêu. Đó cũng là trả tiền cho nhà nước chứ không phải cho các người.
- Các người không có bất kỳ giấy tờ chứng minh quyền sử dụng nghĩa trang đó là của các người. Bất quá chỉ là phân phối chôn cất cách đây vài chục năm mà thôi. Điều này các người phải rõ ràng chứ?
- Nếu các người chủ động phối hợp, vậy thì con cái cháu chắt của các người đang làm công bên ngoài có thể trở về quê hương, về sau trở thành nhân viên của Khuynh Thành, nhận được đãi ngộ tốt, không cần ở bên ngoài quanh năm không trở về nhà.
- Còn nếu các người không phối hợp, chúng tôi cũng không bắt buộc. Luật sư của chúng tôi sẽ làm đơn tố cáo các người xâm chiếm tài nguyên quốc gia để xây dựng nghĩa trang phi pháp.
- Tuy nhiên, chỉ là tốn chút thời gian mà thôi. Sớm muộn gì, khu đất kia cũng thuộc về Khuynh Thành chúng tôi.
- Nói cách khác, trước mắt các người bây giờ chỉ có hai con đường. Thứ nhất, các người có lợi. Thứ hai, các người không những không có chỗ tốt, lại còn bị phạt tiền.
- Hãy cẩn thận suy nghĩ cho kỹ. Chỉ cần các người đồng ý ký tên, các người có thể ở cùng người thân. Con cháu các người không cần phiêu bạt làm công bên ngoài nữa.
- Chẳng lẽ trong mắt các người, các người muốn cho con cháu của mình phiêu bạt bên ngoài, xem tương lai của chúng không bằng mấy hủ tro cốt chôn dưới đất sao?
Lời chất vấn cuối cùng khiến cho không ít thôn dân có mặt phải á khẩu không trả lời được.
Một đám người lấm lét nhìn con cháu bên trái bên phải của mình.
Rất nhiều thanh niên mong muốn trưởng bối trong nhà nhanh chóng đồng ý. Nhưng cũng có người thì cảm thấy khó xử. Mặc dù trong lòng muốn quay trở về quê hương làm việc, nhưng dù sao đó cũng là phần mộ của tổ tiên.
Nhất thời, không ít gia đình bắt đầu có sự đấu tranh, nhưng cũng có không ít gia đình đã tỏ thái độ với Tô Ánh Tuyết.
Đúng vậy, người chết không quan trọng bằng người sống. Dù sao cũng là cốt nhục trong nhà, quanh năm suốt tháng làm công bên ngoài, ai mà chẳng nhớ?
Đương nhiên, cũng có thôn dân cực đoan xì mũi coi thường Tô Ánh Tuyết. Nhìn thấy không ít gia đình yên lặng, biết rõ bọn họ đã bị Tô Ánh Tuyết thuyết phục, vì vậy càng thêm phẫn nộ.
- Phì, gian thương không biết xấu hổ. Cô đang lợi dụng lòng hiếu thảo để cưỡng ép mọi người sao? Cô dùng hai chữ “tiền đồ” của đám trẻ để đem ra đánh bạc, để cho người lớn trong nhà phải di dời phần mộ tổ tông. Cô không sợ trời đánh à?
- Đúng vậy, rất thiếu đạo đức.
Tuy có rất nhiều thôn dân mắng mỏ, nhưng so với lúc trước, đã có nhiều người lựa chọn trầm mặc.
Đối với bọn họ mà nói, nghĩa trang này đã cũ rồi. Không nói đến khu đất có thuộc về họ hay không, cho dù có thật sự bị thu hồi cũng không bồi thường được bao nhiêu tiền.
Trái lại, nếu như có thể giải quyết được vấn đề việc làm cho con cháu, có được tiền đồ tốt, so với tiền bồi thường đất còn ý nghĩa hơn nhiều.
Quốc tế Khuynh Thành là một công ty lớn. Trước kia, con cháu của mình muốn vào làm việc trong đó cũng không có cơ hội. Lần này được vào, nhận được phúc lợi, có thể đảm bảo được cuộc sống sau này.
Quan trọng nhất, là trưởng bối, đặc biệt là những người lớn tuổi, chỉ mong trong những ngày tháng mình còn sống, có thể nhìn thấy con cháu của mình thành đạt.
Họ không cần tiền, chỉ cần con cháu có tiền đồ tốt.
Dù sao, giống như Tô Ánh Tuyết nói, giữ hủ tro cốt lại là được, đặt trong nhà hài cốt cũng không có vấn đề gì lớn.
Trong thôn trước kia, xây dựng phần mộ cho đẹp cũng là vì sợ người ta nói xấu. Bây giờ nghĩ kỹ lại, cũng chẳng có gì ghê gớm.
Chỉ vì có một số thôn dân cực đoan la hét đòi tôn trọng tổ tông, không muốn cho thương nhân lòng dạ hiểm độc khi dễ, nên dân chúng trong thôn mới đứng dậy phản kháng như vậy.
Càng có một số người cảm thấy có tiền cầm trong tay thì bày đặt nâng giá. Nhưng sau khi nghe sẽ bị kiện lên tòa thì tự nhiên lại sợ.
Một khi đặt lợi ích thiết thực trước mắt, lúc tỉnh táo lại sẽ phát hiện, kỳ thật bọn họ cũng không phải thật sự quan tâm chút chuyện này.
Đặc biệt là một số người lớn tuổi của tộc lớn, thấy con cháu của mình trở về, cũng đều yên lặng không lên tiếng.
Tuy quan niệm của bọn họ đã thâm căn cố đế nhưng cũng đánh không lại sự yêu thương đối với con cháu. Trong thời điểm này, ưu tiên con cháu vẫn hơn.
- Các người làm sao vậy? Tại sao lại không lên tiếng? Đừng để ả gian thương bên ngoài này lừa gạt. Cô ta chỉ lợi dụng các người thôi.
Thôn dân cực đoan thấy những người khác không lên tiếng, phẫn nộ dùng sức kích động, nhưng những gia đình này vẫn thờ ơ, tránh nhìn vào nhau.
Ánh mắt Tô Ánh Tuyết hiện lên một tia đắc ý. Kết quả này giống như cô đã dự đoán.
Chỉ cần là trưởng bối thì đều có nhược điểm. Đó chính là con cháu của họ. Cô thông qua bộ Dân chính tìm được tư liệu của tất cả gia đình, rồi tìm ra đám con cháu của những gia đình đó. Từng cái thông qua công ty luật, tiến hành đàm phán bí mật để tập hợp đưa họ trở về ngày hôm nay.
Đám thanh niên này ở bên ngoài chịu khổ không ít. Nghe xong chỉ cần trong nhà đồng ý dời phần mộ, bỏ vào hủ tro cốt đem đi, thì có thể vào làm việc tại Khuynh Thành tại quê hương, cơ hồ đều là tâm động vô cùng.
Thời đại bây giờ tân tiến. Hơn nữa những người trẻ tuổi đến phần mộ tổ tiên nằm đâu cũng không biết. Đối với bọn họ mà nói, dùng một việc nhỏ như vậy để đổi lấy tiền đồ tương lai, tiền lương cao hơn thì thật sự rất đáng giá.
Nhưng Tô Ánh Tuyết sẽ không để người khác phát hiện sự đắc ý của mình. Cô đột nhiên dùng giọng điệu cảm động, ngữ trọng tâm trường nói:
- Tôi biết mọi người cảm thấy tôi đang dùng con cháu để áp chế mọi người. Nhưng mọi người hãy suy nghĩ thật kỹ, cha mẹ đã qua đời của mọi người khẳng định cũng hy vọng hậu bối của mình có được cuộc sống tốt. Như vậy thì làm sao trách mọi người?
- Con cháu của các người sống bên ngoài, ăn không ngon, ngủ không yên, trong tay không có tiền, quanh năm sống xa gia đình. Đây đối với cả hai bên đều không phải chuyện tốt.
- Thanh danh của Khuynh Thành chúng tôi không được tốt. Rất nhiều người nói chúng tôi là lòng dạ hiểm độc. Nhưng hạng mục lần này của chúng tôi, ngoại trừ hy vọng mọi người phối hợp dời phần mộ tổ tiên thì không yêu cầu mọi người làm bất kỳ điều gì khác. Ngược lại còn giúp cho thôn các người có thêm thu nhập, gia đình đoàn viên.
- Tô Ánh Tuyết tôi không quan tâm người khác nhìn tôi thế nào, cũng không quan tâm các người mắng tôi hay không. Tôi chỉ hỏi các người, các người thật sự thua thiệt trong chuyện này sao?
Lúc này, không ít thôn dân đã bắt đầu yên lặng. Thậm chí còn cảm động và áy náy.
Lâm Đại Nguyên đang ngồi trên xe lăn, thấy các hương thân trong thôn bắt đầu đồng ý với lời nói của Tô Ánh Tuyết thì cau mày. Dưới cái nhìn của ông, ả yêu nữ này khẳng định đang giở âm mưu quỷ kế, dùng tà thuyết để mê hoặc người khác.