Phương gia quả thật có năng lực làm được như vậy. Dù sao đối phương cũng chỉ là một người bình thường không quyền không thế. Nói khó nghe, Phương gia có âm thầm giết y, cũng không có người nào thay y đòi lại công đạo.
Làm như vậy, đơn giản chỉ muốn làm nhục Khương Dương, cho y biết tư cách của y ngu xuẩn và buồn cười đến cỡ nào.
- Nếu cô nói cô không biết, tôi đây cũng hết cách. Vậy thì bây giờ cô biết rồi chứ? Phương đại tiểu thư, coi như Khương Dương tôi cầu xin cô đi, có thể đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa được không?
-Chẳng để cho người của Phương gia nhìn thấy, hiểu lầm gì đó, cảm thấy không vui, lần sau sẽ giết chết tôi thì sao?
Khương Dương cười nhạo.
Phương Nhã Nhu lắc đầu, muốn nói sẽ không đâu, nhưng cô lại không mở miệng được. Cô thật sự không có khả năng khống chế hết thảy.
Cô không biết người hạ lệnh đối phó Khương Dương lại chính là ông nội và cha của mình. Nhưng có thể khẳng định, trong mắt bọn họ, giết chết Khương Dương chỉ là một việc rất nhỏ. Sở dĩ phí công tìm phụ nữ câu dẫn y là vì không muốn để cho cô sinh ra nghi ngờ.
Phương Nhã Nhu cúi đầu trầm lặng, tựa hồ đang cân nhắc làm thế nào để đối mặt hết thảy.
Còn Lâm Phi thì im lặng ôm cô. Hắn chờ cô tự mình đưa ra quyết định.
Sau một lát, Phương Nhã Nhu hít sâu một hơi, ngẩng đầu nói với Lâm Phi:
- Lâm Phi, anh có thể buông em ra không?
Lâm Phi nheo mắt gật đầu rồi buông tay ra.
Cô liền bước đến chỗ Khương Dương.
Trong con ngõ nhỏ yên tĩnh, dưới bóng đèn đường mờ ảo, tiếng giày cao gót của Phương Nhã Nhu phát ra như tiếng trống.
Thanh âm này như gõ vào tim hai người đàn ông.
Lâm Phi cũng không ý thức được, lòng bàn tay của hắn đang chảy mồ hôi, tựa hồ đang sợ cái gì.
Khi Phương Nhã Nhu bước đến trước mặt Khương Dương chừng một mét, cô dừng bước nhìn Khương Dương trong chốc lát.
- Em xin lỗi. Người nhà của em đã làm tổn thương anh.
Phương Nhã Nhu thảnh khẩn nói, sau đó cúi thấp đầu tỏ vẻ áy náy.
Trong mắt Khương Dương tràn đầy tơ máu. Sau một chút ngây người, y hừ lạnh:
- Đừng có….
Bốp!
Không đợi Khương Dương nói ra mấy lời khinh thường, thanh âm của một cái tát vang lên trong ngõ hẻm.
Ánh mắt Phương Nhã Nhu tràn đầy lãnh khốc, nhìn chằm chằm vào Khương Dương. Vừa rồi, cô không chút chần chừ cho người đàn ông này một bạt tai.
Khương Dương ngẩn ra, theo bản năng sờ lên bên má trái bị đánh, ánh mắt khó tin nhìn Phương Nhã Nhu.
Từ khi y quen với Phương Nhã Nhu đến bây giờ đã gần tám năm. Lúc nào y cũng nhìn thấy cô ôn nhu, dịu dàng.
Cho đến bây giờ, y chưa từng thấy qua một mặt dũng mãnh như vậy của cô chứ đừng nói đến đánh người.
Đừng nói là y, ngay cả Lâm Phi đứng ở đằng sau cũng phải kinh ngạc vô cùng. Hắn tất nhiên là có thể phán đoán Phương Nhã Nhu muốn đánh người, nhưng hắn vẫn không tin vào cảnh tượng trước mắt.
- Em nói xin lỗi là vì người nhà của em có lỗi với anh, nhưng không có nghĩa là em có lỗi với anh.
Thanh âm Phương Nhã Nhu dứt khoát nói:
- Cho dù bọn họ cố ý cài bẫy để anh nhảy vào, nhưng anh lại không có cốt khí bảo vệ nội tâm của mình, trầm luân vào ham muốn hưởng thụ vật chất. Anh bị cảnh như vậy cũng là do chính bản thân anh.
-Nếu như không phải anh dao động, bọn họ không thể hãm hại anh. Hết thảy đều là anh gieo gió gặt bão.
-Hiện tại, điều mà em hối hận nhất chính là đã lãng phí bảy năm bên anh. Đối với em mà nói, đây là sự sỉ nhục.
Từng chữ Phương Nhã Nhu nói giống như đao nhọn đâm vào tim Khương Dương, đâm thủng lòng tự tôn dối trá còn sót lại của y.
Sắc mặt của y đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi nhưng lại nói không ra lời.
Phương Nhã Nhu không thèm để ý, quay đầu nhìn Lâm Phi, nhoẻn miệng cười.
Lâm Phi cũng mỉm cười lại. Cô gái này thật đúng là không lên tiếng thì thôi, khi lên tiếng thì phải kêu. Nhưng giờ phút này, cô tựa như một viên minh châu sáng chói mắt trong đêm.
- Khương Dương, anh hãy nghe cho kỹ.
Phương Nhã Nhu quay người lại, giọng nói run rẩy:
- Em thừa nhận, em không phải là con gái gia đình bình thường. Có lẽ em không có quá nhiều tự do, nhưng không phải vì thế mà em không cố gắng tranh thủ cho tương lai của mình.
-Em đã từng một lần cho rằng anh sẽ thông cảm cho em. Nhưng kỳ thật cho đến bây giờ anh vẫn chưa từng hiểu em.
-Với em mà nói, không thể không có cảm giác.
-Trên thế giới này mọi người đều rất rõ ràng. Ai cũng không biết bên cạnh mình thiếu đi một người nào đó. Ai cũng không biết khi nào mình sẽ chết…
-Nhưng, có một số người sẽ luôn cố gắng. Dù là cực khổ, khó khăn cũng muốn được ở cùng với nhau. Dù là quá trình gian khổ, đoạn đường nhấp nhô, nhưng vẫn không chút do dự tin rằng tình yêu chân chính vẫn tồn tại.
-Mặc kệ xảy ra chuyện gì, mặc kệ gặp phải điều gì, em đều tin rằng mình có thể đi tiếp con đường này. Em thật sự muốn ở cùng với anh.
Yết hầu Khương Dương không ngừng chuyển động, muốn nói điều gì nhưng lại không thể mở miệng. Cả người y như lọt vào trong đám sương mù.
Lời nói của cô khiến cho y trầm luân trong bi thương.
- Anh cảm thấy, mình thất bại trong chuyện tình cảm. Nhưng thật ra, anh thất bại với chính bản thân anh.
Phương Nhã Nhu nói xong, xoay nhanh người lại, lao vào lòng Lâm Phi, dùng sức ôm lấy hắn.
Lâm Phi giang rộng cánh tay ôm cô gái vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô, cúi đầu hôn lên mái tóc.
Phương Nhã Nhu nhắm mắt, cảm nhận sự ôn hòa của người yêu, sau đó ngẩng đầu, cười nói:
- Chúng ta đi thôi.
Lâm Phi tất nhiên là không có ý kiến. Thoạt nhìn, Phương Nhã Nhu đã giải mở gút mắc trong lòng. Lần này hắn đã thay đổi ấn tượng về cô trong hắn, khiến cho hắn nhìn thấy một mặt chân thật khác của cô.
Có thể khẳng định, Lâm Phi càng ngày càng thích cô, giống như cá mập trong đại dương ngửi được mùi tanh của máu, khó có thể kháng cự.
Khương Dương nhìn thấy hai người thân mật tay trong tay, cả người như quả bóng xì hơi, trực tiếp ngã quỵ xuống đất, hai mắt ngây ngốc.
Trên con đường dành riêng cho người đi bộ, người đến người đi.
Gió lạnh ban đêm thổi qua lọn tóc. Phương Nhã Nhu vén mái tóc cắt ngang trán, nắm tay Lâm Phi, dán chặt vào người hắn.
Hai người bước đến bãi đậu xe.
- Thật là tiếc. Mùi chocolate nóng thật là thơm. Nhưng đáng tiếc là không được uống.
Lâm Phi cười hỏi:
- Đói rồi sao? Nếu không thì chúng ta tìm nhà hàng khác. Anh biết gần đây có quán Kaiseki (những món ăn nhỏ cầu kỳ được dọn trên chiếu cói) rất ngon.
- Kaiseki? Thôi, ăn một bữa tốn mất vài ngàn đấy.
Phương Nhã Nhu chu môi nói.
- Bạn trai của em thiếu gì chứ không thiếu tiền. Em cứ yên tâm mà tiêu.
Lâm Phi cười hắc hắc nói.
Nghe Lâm Phi tự xưng là bạn trai của mình, Phương Nhã Nhu cảm thấy trong lòng ngọt ngào vô cùng, cũng không phản bác:
- Anh kiếm đâu ra nhiều tiền vậy? Không phải buôn bán vũ khí chứ?
Lâm Phi nhún vai:
- Anh không kiếm tiền, nhưng người quen của anh thì có rất nhiều tiền. Khi anh không có tiền, hỏi mượn bọn họ là được.
- Để em trả. Ai lại dám bắt anh trả tiền chứ?
Phương Nhã Nhu cũng biết rằng nhà và xe đều là Lâm Phi dùng mưu kế lấy từ chỗ Diệp Tử Huyên.
Lâm Phi bĩu môi:
- Quan tâm đến điều này làm gì. Nếu em không có ý kiến gì thì đi. Bây giờ vẫn còn kịp đấy.
Phương Nhã Nhu bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt nhu thuận nhìn Lâm Phi:
- Anh có muốn ăn cái khác không?
- Ăn cái gì?
- Em!
Phương Nhã Nhu nói xong một chữ, hai má lúm đồng tiền đỏ bừng lên.
Sau khi hiểu ra, Lâm Phi cảm giác miệng đắng lưỡi khô. Một cỗ nhiệt từ đan điền xông lên.
Một cô gái vừa thành thục vừa ngây ngơ hỏi anh có muốn “ăn” cô ấy hay không, chỉ sợ não của đàn ông nào cũng ngắn lại.
Nuốt nước miếng, Lâm Phi thấp thỏm hỏi:
- Nhu Nhu, sao em….đột nhiên….lại như thế? Trước kia, không phải em rất bài xích chuyện này sao?
Phương Nhã Nhu cắn môi, nói:
- Em không muốn lãng phí nữa. Trong ngõ hẻm vừa rồi, nghe được lời anh nói, em biết rằng em không cần phải chờ đợi hoặc do dự gì nữa. Mặc kệ về sau thế nào, bây giờ em chỉ muốn được chính thức ở cùng với anh.