Từ biểu cảm trên khuôn mặt của quản lý có thể thấy, hắn rất am hiểu, hiển nhiên, những điều Lâm Phi nói đều là những thứ người Pháp rất quen thuộc. Hứa Vi mắt sáng lên, cười mỉm hỏi:
- Lâm Phi, em gọi món gì thế, chị nghe mà chẳng hiểu câu nào cả, chỉ nghe được hình như có từ điểm tâm, đúng không?
Lâm Phi đang ảo não vì quên không bảo người phục vụ mang nhiều bánh mỳ một chút, thấy Hứa Vi hỏi vậy liền quay đầu nói:
- Cũng không có gì, chỉ là vài món ăn Pháp thông thường thôi ạ. Với quy cách ở đây, chắc chắn là có. Em gọi rượu Kiel khai vị, món ăn nhẹ là Cá tôm hấp lê, cá hun khói Scotland, món chính là đùi bò bọc đất nướng, và cá chày xanh nước biển.
- Cá chày trong ẩm thực Pháp thanh đạm hơn so với cá chày truyền thống của Đức. Thường thì sau khi cạo vảy cá, móc nội tạng ra, dùng nước chanh để nấu đến khi da cá trở thành màu xanh nước biển. Em bảo họ kết hợp với ít nước tương chua cay, hương vị sẽ tươi ngon hơn. Điểm tâm cho bọn chị là hạt dẻ quết bơ, đàn ông chúng em thì không cần.
Hai cô gái vừa nghe vừa sửng sốt, tên này tùy tiện nói tên món ăn Pháp cũng không nói làm gì, lại còn biết cách chế biến. Lẽ nào hắn từng là học qua nghề đầu bếp?
Trương Triệt mặt tái xanh, cả người ỉu xìu. Tại sao mỗi lần gã muốn thể hiện, toàn bị tên này vượt mặt?
Nếu là hào phú quý tộc cũng không so đo làm gì, nhưng hắn chẳng qua cũng chỉ là một tên tài xế cỏn con!
Thấy mọi người nhìn mình bằng bộ dạng cổ quái, Lâm Phi sờ sờ lên mặt, hỏi:
- Sao mọi người lại nhìn tôi như vậy, mặt tôi có dính gì sao?
- Ha ha.
Hứa Vi cười dịu dàng:
- Thật không đơn giản, hiểu nhiều lại còn tinh tế như vậy. Lâm Phi em làm tài xế trong công ty quả là quá lãng phí. Chị thấy em nên đi tiếp đãi những thương nhân quốc tế giàu có, chắc chắn em sẽ làm bọn họ vừa lòng, em nói xem, Tổng giám đốc Tô đáng yêu của chúng ta?
Tô Ánh Tuyết ánh mắt lộ vẻ suy tư, có vẻ đang do dự, gật đầu nói:
- Vấn đề này có thể cân nhắc, quay về em sẽ suy nghĩ thêm.
Lâm Phi vội kháng cự:
- Đừng, Tổng giám đốc, tôi thấy làm tài xế cho cô rất tốt, nếu sang bộ phận khác, không phải là không có đồ ăn thức uống ngon sao?
- Ước mơ của anh chỉ có vậy thôi à?
Tô Ánh Tuyết mất hứng. Cô cảm thấy Lâm Phi không có lý tưởng gì cả. Trong tiềm thức của cô, cô hy vọng người đàn ông này có thể ưu tú hơn mình.
Lâm Phi cười nói:
- Tôi không văn hóa, không lai lịch, không kinh nghiệm, cô bảo tôi đi làm cái khác tôi cũng không biết làm, chỉ có ở bên Tổng giám đốc Tô như cô tôi mới có thể tỏa sáng.
Tô Ánh Tuyết cơ bản không nghe thấy Lâm Phi nói gì, chỉ suy nghĩ xem sau này nên sắp xếp thế nào cho Lâm Phi, hoàn toàn không để ý đến lời ba hoa chích chòe của hắn.
Trong lòng Lâm Phi thầm lẩm bẩm, dù cô có bắt tôi đi làm cái khác tôi cũng chưa hẳn sẽ nguyện ý.
Đợi món ăn được mang lên, Lâm Phi và Hứa Vi lại nói về những chuyện trước kia. Hứa Vi không ngừng vạch trần những chuyện xấu của Lâm Phi hồi bé khiến Tô Ánh Tuyết và Liễu Cảnh Lam cười mãi không thôi.
Cuối cùng, Trương Triệt đã biết phương danh của hai mỹ nữ này. Chỉ tiếc là gã không thể chen vào, vừa rồi mất mặt như vậy, gã không có tâm tình đâu mà mở miệng, chỉ sợ lại nói sai cái gì, bị Lâm Phi vùi dập.
Lâm Phi đúng là loại người trời nam đất bắc, cái gì cũng có thể chém gió được, chốc chốc lại chọc ba cô nàng cười tươi như hoa nở.
Nhưng trong quá trình này, Lâm Phi lại thầm đặt sự chú ý của mình lên người Liễu Cảnh Lam.
Chỉ là, điều khiến hắn thất vọng là, từ đầu tới cuối Liễu Cảnh Lam không để lộ ra sơ hở gì, tất cả đều rất tự nhiên. Nhưng chính vì sự tự nhiên quá mức này khiến lòng Lâm Phi cảm thấy không thỏa đáng lắm, có điều, hắn không tiện vạch ống tay áo cô ta lên.
Khi bữa trưa phong phú được bưng lên, Lâm Phi bắt đầu chỉ các cô nàng xem nên ăn những món này thế nào mới chuyên nghiệp khiến người phục vụ Pháp có chút ngạc nhiên, vốn định giới thiệu nhưng lại thấy không cần thiết.
Trong bữa cơm, vẻ mặt Trương Triệt vô cùng đau khổ, gã chẳng nói câu nào.
Cuối cùng, đến lúc thanh toán, phục vụ hỏi thanh toán riêng lẻ hay gộp vào, Trương Triệt rất hào phóng móc thẻ tín dụng ra đưa cho người phục vụ:
- Tính hết cho tôi.
Mặc dù trước đó Tô Ánh Tuyết nói không cần người ngoài mời nhưng lời nói này, Trương Triệt cho rằng là sự khiêm tốn của phụ nữ. Đàn ông trả tiền là lẽ đương nhiên, để phụ nữ trả tiền chẳng phải rất mất mặt hay sao?
Nhưng không đợi người phục vụ cầm thẻ, Tô Ánh Tuyết đã bất mãn nói:
- Đã nói là không phải mời rồi, anh bị điếc đấy hả, hay là ăn nhiều, máu không cung cấp đủ lên não?
Trương Triệt đần mặt, nếu không phải đối phương là một đại mỹ nữ thì gã đã đập bàn chửi bới rồi. Có người lại không biết điều như này sao, rõ ràng là không coi gã ra gì!
Quả thực gã đã đoán đúng, Tô Ánh Tuyết luôn coi gã như không khí.
Nếu không phải nể tình Lâm Phi và Liễu Cảnh Lam quen biết nhau, cô ta sẽ không bao giờ ngồi cùng bàn với người mình cảm thấy gai mắt.
Lâm Phi và Hứa Vi không nhịn được mà bật cười, Tô Ánh Tuyết có thể giả bộ thân thiết, ví dụ như cần đàm phán kinh doanh.
Nhưng bình thường, thì phải xem xem đối phương có đáng để mình giả bộ hay không. Người ăn chơi như Trương Triệt, nhìn đã thấy chướng mắt, đúng là không đáng để cô giả vờ giả vịt.
Cho nên, tính khi đại tiểu thư lại bắt đầu, nói chuyện hoàn toàn không để ý đến thể diện người khác.
- Người kia để tự anh ta trả tiền, bốn người chúng ta cùng thanh toán một lần.
Tô Ánh Tuyết nói xong, rút thẻ đen từ trong ví ra, đưa cho người phục vụ.
Người phụ vụ nhìn thẻ, ánh mắt biến đổi, lộ ra vẻ tôn trọng, cúi người:
- Vâng, thưa phu nhân tôn kính.
Cuối cùng Trương Triệt cũng phát hiện ra điểm khác thường, gã tập trung nhìn vào chiếc thẻ, thiếu chút nữa thì cằm rơi xuống đất.
Không ngờ đây là thẻ đen của Ngân hàng Hoa Kỳ! Loại thẻ này chỉ có nhân sĩ tinh anh mà ngân hàng chủ động mời mới có thể có được!
Toàn bộ Hạ Quốc có rất ít người có loại thẻ này, thường thì những người tài năng trong một lĩnh vực nào đó mới có. Dù anh có tiền, nhưng ngân hàng không cảm thấy anh có năng lực thì người ta cũng không vừa mắt anh.
Nói trắng ra là, loại thẻ này chỉ dành cho nhân tài có cấp bậc trên thế giới, loại người này dù nghèo cũng có tư cách hưởng thụ mức phục vụ cao cấp!
Cầm loại thẻ này đi mua máy bay cũng không ai dám nói gì.
Cô gái tính tình cao ngạo, miệng lưỡi không che đậy này rốt cuộc có lai lịch thế nào? Tổng giám đốc của công ty bình thường không thể nào có được loại thẻ này.
- Woa, Tô tiểu thư, thẻ này của cô là thẻ đen sao? Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy đấy. Chẳng trách ánh mắt người phục vụ nhìn cô lại tôn trọng như vậy.
Liễu Cảnh Lam hiển nhiên cũng nhận ra.
Tô Ánh Tuyết không cảm thấy gì là ghê gớm, thuận miệng nói:
- Thực ra chiếc thẻ đó không quá quý hiếm, chẳng qua là Ngân hàng Hoa kỳ lấy lòng một số người trong giai cấp thượng lưu mà thôi. Hơn một năm đầu học Thạc sĩ ở Mỹ, mấy ngân hàng mời tôi gia nhập nhưng tôi đều từ chối, nhưng vẫn cố kéo tôi đến làm tấm thẻ này, bình thường tôi cũng không quẹt, hôm nay tiền mặt không đủ nên mới cầm ra quẹt.
Trương Triệt nghe Tô Ánh Tuyết nói mà trán đầm đìa mồ hôi lạnh, người ta cầu xin cô làm loại thẻ này? Phải mặt mũi lớn thế nào...Hắn không khỏi cười gượng:
- Xin hỏi Tô tiểu thư, cô đảm nhận chức vụ gì trong công ty nào vậy?
Hứa Vi ở bên cạnh thấy bộ dạng sợ chết khiếp của Trương Triệt liền cảm thấy buồn cười:
- Chắc bình thường Trương tiên sinh không chú ý tới tin tức tài chính và kinh tế, Tổng giám đốc Tô của chúng tôi là Tô Ánh Tuyết của Tập đoàn Khuynh Thành Quốc Tế, trên tạp chí Kinh tế Tài chính cũng có không ít ảnh.
- Năm đó, cô ấy ở Mỹ một năm để thành lập trang web đồ mỹ phẩm có giá trị hơn một tỷ đô la, được bình bầu là một trong mười người trẻ toàn cầu, nên những người ở Wall Street mới dốc sức kéo cô ấy vào.
- Cô ấy...cô ấy chính là Tô Ánh Tuyết? Đại tiểu thư của Tô gia ở Lâm An?
Cuối cùng Trương Triệt cũng hiểu, trong đầu gã lập tức xuất hiện toàn bộ thông tin có liên quan, những bóng hình nhìn thấy trên bản tin, quả nhiên là người trước mặt. Chỉ có điều, người ở ngoài đẹp hơn trong ảnh nhiều...
Lúc này, cả người gã có chút chột dạ...
Gia tộc của Trương Triệt không được tính là gia tộc hạng ba, nhưng một số gia tộc bình thường vẫn rất nể mặt họ. Gia tộc họ Tô này, tài sản vài chục tỷ, sản nghiệp gia tộc trên thị trường Mỹ được coi là giao tộc tài phiệt cấp nhập môn, có ảnh hưởng lớn với toàn bộ tỉnh Giang.
Cũng chỉ có những gia tộc tài phiệt, hoặc có thực quyền chữ “Thiên”, chữ “Địa”, cùng một số gia tộc nắm quyền hạng một khác mới có thể đàn áp được gia tộc này.
Giống như gia tộc Thanh Mã ở Lâm An ngày nay, Mã gia, cùng là gia tộc cấp tài phiệt mới có thể gây sự với Khuynh Thành, còn các gia tộc nhỏ khác ở Lâm An chỉ có thể giương mắt xem náo nhiệt.
Nói trắng ra là, tất cả tài sản của gia tộc Trương Triệt cộng lại cũng không bằng lợi nhuận một tháng của Khuynh Thành Quốc Tế.
Sớm biết người ngồi trước mặt mình là Tô Ánh Tuyết, gã không ngớ ngẩn tranh trả tiền, còn khoe của với thần tài, không phải là bị bệnh thì là gì!