Cánh cổng màu đỏ thẩm cao chín thước, như bị một cơn gιό đẩy ra, phát ra âm thanh “kít két”.
Một thân hình rắn rỏi, từ trong Thư Lầu u ám, chầm chậm xuất hiện, bước vào đình viện ánh trăng chiêu rọi.
Long Thiên Cương đã ở trong lầu này mấy ngày, tối này, cuối cùng y cũng thong thả bước ra khỏi Thư lâu.
Tóc của y bay trong gió, trong ánh mắt mang theo những suy tư sâu không thấy đáy, còn cảm thán sự tang thương của thể gian ngàn năm.
Chỉ có một thứ không thay đổi, đó là khuôn mặt yêu mị hơn cả phụ nữ của y, dưới ánh trăng càng mông lung mị hoặc.
Y đứng lặng trong đình một lúc, quay người, bước vào một căn phòng phong cách cổ xưa, khẽ vuốt cằm.
-Cảm ơn hai ngày này của lão tổ, Thiên Cương xin từ biệt từ đây.
Đáp lại lời y, là một cơn gió đêm thổi qua cây ngô đồng, không có gì khác.
Long Thiên Cương biết rõ ý của ông cụ bên trong bảo y có thể đi, y cũng không có hứng ở lại lâu, sải bước ra khỏi cánh cổng ngôi nhà tổ.
Đi bộ ngoài đường đá chừng ba phút, một chiếc Hummer màu đen lái đến, mở cửa, mời Long Thiên Cương vào.
Trong xe, Long lão tam đến đến đón y, camera bên ngoài nhà tổ, đã bị Long Thiên Cương lấy đi rồі.
-[]Lão Tử, cậu đúng là mài mòn sự kiên nhẫn của tôi rồi, không phải nói một ngày là đủ rồi sao, sao ở lại những ba ngày.
Long Lão Tam nói thầm.
-Anh ba, tính anh vẫn nóng nảy như vậy, không có lợi cho việc kéo dài tuổi thọ đâu.
Long Thiên Cương nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, lạnh lùng nói:
-Lần đầu tiên nhìn thấy “Bản viết tay vô danh” kia, cảnh giới của em chưa đến cảnh giới Quy Nguyên, có nhiều chỗ, chỉ hiểu rất sơ sài. Lần này xem lại, em đã bị chìm đắm trong đó, khó thoát ra được, phát hiện, hiểu càng nhiều, càng có nhiều điểm đáng ngờ không thể nào làm rõ được, Huyên Thông công pháp của người đó, quả khác với lẽ thường.
-Ôi trời, lão Tử, cậu nói thẳng đi, cậu thấy được gì? Thân pháp của Lâm Phi, có phải nằm trong bản viết tay kia không?
Long Lão Tam cũng không hiểu những thứ này có nghĩa là gì.
Long Thiên Cương thầm thở dài,
-]Tám chín mươi phân trăm.
Long Bưu vổ đùi,
-Tốt! Cậu với tôi lập tức đi Lâm An một chuyển, đối mặt với tên Lâm Phi kia hỏi cho rõ! Những chuyện trước kia có thể thương lượng, có thể cho hắn chút uy phong, nhưng nếu hắn biết người đó, chúng ta phải đặc biệt quan tâm hắn! Hì! Lão Tứ cậu không biết, mấy ngày nay tên nhóc đó đã náo loạn Lâm An, giết bảy tám tên có máu mặt, Bộ an ninh chúng ta chùi đít giúp hắn mệt muốn chết! Lục lão đầu cüng rất nhẫn nại, bảo ta đến Thiếu Lâm và Lâm Sơn một chuyến, cũng định nhờ Linh Tố thiền sư hoặc Huyên Không đạo nhân xuống núi một chuyến, nhanh chóng bắt hắn lại!!!
-[] Hừ!
Long Thiên Cương mỉm cười, không đưa ra ý kiến.
-[]Lão Tứ, cậu cười như vậy là có ý gì? Đừng có giở trò thần bí trước mặt anh ba!
Long Bưu bất mãn nói.
-Anh ba.
Long Thiên Cương thở dài:
-Hai người đó, chắc sẽ không nghe theo lệnh của bất cứ ai, tuy em cũng chưa từng giao thủ với họ, nhưng em cũng đã từng đến đỉnh Thiên Sơn, xem hình dạng ngọn núi bọn họ để lại sau khi đấu với nhau. Em có thể cảm nhận được, thực lực của họ, thực sự trên em, thâm sâu khó lường... E là trong biên giới Trung Quôc hiện nay, ngoại trừ vị nhà họ Kiếm kia, không ai có thể đấu lại bọn họ, những thần tiên trên mặt đất kia, há có thể nghe theo hiệu lệnh của nhà nước sao?
-Cái đó cũng chưa chắc, không phải Linh Tố thiền sư cho Lâm Phi thời hạn ba tháng sao? Phải bắt thằng nhóc Hồn thể ma vương kia đến cấm địa Thiếu Lâm... ờ... cũng còn hai tháng nữa.
Long lão tam do dự nói.
-]Thật sao?
Long Thiên Cương híp mắt,
- Vậy cứ chờ đi... Giờ chúng ta đi Lâm An trước, quả thực, em có vài chuyện muốn hỏi hắn.
Long lão tam cười hì hì nói:
-]Không vội, lão Tử, cậu xem thử lái xe là ai, cậu nhận ra không?
Long Thiên Cương thoáng nhìn người đàn ông cường tráng đang lái xe:
-]Tuổi còn trẻ, tu vi không tâm thường, là cháu Long Minh à?
Đang lái xe là cháu trưởng của nhà họ Long, Long Minh, tranh thủ ngoảnh mặt lại, có chút câu nệ và cẩn trọng nói:
-]Chào chú Tư!
Thực ra cậu ta đã muốn chào hỏi từ sớm. Nhưng Long lão tam bảo cậu ta phải im lặng, đợi xem Long Thiên Cương có nhận ra cậu ta không.
-]Không tệ, căn cốt của cha cháu không thích hợp để tập võ, cháu sinh ra đã có thân cốt tốt như vậy, Độc phác viêm long kim thân xe ra cũng có chút thành tựu, nhưng vẫn cần phải cố gắng, cháu ngày nay, vẫn chưa chịu được một đòn đâu.
Long Minh kích động thắng xe một cái, quay người lại, gật đầu với Long Thiên Cương, lớn tiếng nói:
- Vâng! Từ nhỏ cháu đã học vỏ, đã coi chú Tư là mục tiêu theo đuổi đời này, sau này cháu sẽ tiếp tục khổ luyện!
- Hahahaha,
Long lão tam thoải mái cười nói:
-Lão Tử, thằng nhóc này không hợp với anh cả, cũng này nếu rảnh cậu chỉ dạy nó một chút, dù nó không còn trẻ, nhưng cũng khá lắm đấy.
-]Đừng nói vậy chứ, anh ba!
Long Thiên Cương thở dài:
-]Em có gì mà tư chất hơn người, nếu em thật sự như vậy, đã không cần ở nhà tổ để luyện Vĩêm long độc phách kim thân, lựa chọn hạ sách từ bỏ thân nam nhi này.
Huống hồ. đọc lại bản viết tay vô danh kia, em càng xấu hổ, nhân vật đó, mới thực sự là kỳ tài võ đại tuyệt thế trong thiên hạ, từ cổ chí kim, sinh thời, thật sự muốn gặp một lần.
Nghe nói như vậy, vẻ mặt Long lão tam đắng chát, lầm bầm:
-Đừngng nhắc nữa, có trời mới biết tên điên đó mà xuất hiện lần nữa thì sẽ làm ra những chuyện gì...
Lâm An, sơn trang Thiên Lan. Nắng mùa thu ấm áp, khiển tâm tình người ta khoan khoái dễ chịu.
Trong nhà ăn lầu một, Lâm Phi cùng người nhà ăn bữa sáng phong phú, nói mấy ngày nữa muốn cùng Phương Nhã Nhu đi nước ngoài nghi Quốc Khánh.
-Anh, xem ra anh đã quyết định qua lại với chị Nhã Nhu rồi? Hì hì, chúc mừng hai người nhé. Lâm Dao đã thoát khỏi những ngày lo lắng, ăn bánh mì quệt mứt trái cây, cười ngọt nói.
-]Đáng lẽ nên như vậy từ sớm, nữ ba mươi ôm gạch vàng, bác sĩ Phương chững chạc trưởng thành, dịu dàng biết chăm sóc, là một nửa rất tốt của con đấy.
Lâm Đại Nguyên rất tán đồng nói. Lâm Phi thấy người thân nhất của mình nói như vậy, trong lòng dĩ nhiên cũng khoan khoái dể chịu, cười hỏi Lâm Dao,
- Gần đây đổi ông chủ, xem ra em làm việc ở công ty cũng vui vẻ quá nhỉ?
Lâm Dao nghe xong, lập tức vui vẻ nói:
-]Em vốn cho rằng, sau khi công ty bị Truyền thông Phong Tư thu mua, album của em sẽ bị kẹt lại nhưng Tổng giám chê của chúng em nói, mấy ca khúc của em được phu nhân của Tất Vân Dao coi trọng, cô ấy đã đích thân chỉnh sửa vài chỗ giúp em, sau đó còn sắp xếp cho em đi tuyên truyền để tung ra album nữa! Anh, anh thấy em có may mắn không?
Nhắc đến Tất Vân Dao, Lâm Đại Nguyên và Hứa Vân đều sắc mặt cổ quái, Lâm Phi mặt không đổi săc, gật đâu nói:
-]Đúng vậy, quan trọng là em gái anh vốn có thực lực mà.
-]Tôi đi làm đây.
Thiên Diện luôn im lặng uống ngũ cốc, hoàn toàn không có chung tần suất với mọi người, im lặng đứng dậy, cầm túi xách đi ra khỏi phòng.
Tất cả mọi người đã quen với tính cách ăn chút xíu đã đứng dậy của cô, vốn Lâm Đại Nguyên và Hứa Vân muốn bảo cô ăn nhiều một chút, nhưng giờ thì cũng quen rồi.
Đúng lúc này, Thiên Diện đi tới cửa, cùng Lâm Phi ở trong phòng, đều nhìn ra bên ngoài. Mười mấy giây sau, một chiếc BMW 740 màu đỏ chậm rãi dừng trước nhà.
Trong xe là một cô gái mặc áo xám, áo khoác mỏng màu đen, phối với dây lưng hồng nhạt và váy trắng dài đến đầu gối.
Cô nàng này có mái tóc đen uốn lọn lớn, cặp môi đỏ mọng khêu gợi, tháo cặp kính đen xuống, cặp mắt phượng với đôi hàng mi dài xinh đẹp.
Đóng cửa lại, cất bước đi đến cổng, cặp mông đầy đà của cô nàng đong đưa theo bướcc chân, khiến người ta phải lo lắng chiếc váy rộng thùng thình kia sẽ bị rách toạc.
-[]Hello! Hình như em đến hơi sớm?
Tạ Doanh Doanh xinh đẹp như viên kim cương lấp lánh dưới ánh mặt trời, giọng nơi hấp dẫn truyên vào tai mọi người.
Sau khi Thiên Diện nhìn cổ một cái, hơi nheo mắt lại, tự nhiên bước ra ngoài.
Tạ Doanh Doanh dường như cũng hứng thú liếc nhìn Thiên Diện mấy cái, khi đi ngang qua người cô, còn trừng mắt nhìn, nhưng người ta chăng thèm để ý.
Trong phòng đám Lâm Đại Nguyên vẻ mặt mê hoặc, mới sáng sớm, sao đột nhiên một cô nàng xinh đẹp lại bước vào, săc đẹp không hề giông với những cô gái thường đến nhà như Hứa Vĩ, Bạch Hân Nghiên, Phương Nhã Nhu, nhưng nhan sắc tuyệt không thua kém các cô ấy
Vẻ mặt Lâm Phi bực bội, phụ nữ biết mình ở đây không hiếm, cô ta tới đây làm gì?
-[]Tạ tiểu thư, có việc gì à?
Lâm Phi hình như không có cảm tình với cô gá này, vì hình như Phương Nhã Nhu rất ghét cô ta, hơn nữa còn có chút thù địch, tuy nhiên hình như các cô đã từng là bạn với nhau.