Lâm Phi cố gắng tỏ ra nghiêm túc, vuốt mặt cố gắng nhịn cười, nói:
- Tổng giám đốc Tô, tôi suýt quên, vừa rồi chúng ta còn chưa kịp ăn xong đã bị tôi làm đổ hết cả bàn ăn. Là do tôi suy nghĩ không chu toàn, tôi dẫn cô đi ăn nhẹ nhé? Dù sao vừa rồi tôi cũng chưa ăn no.
Tô Ánh Tuyết nghiêng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ, lúm đồng tiền hai bên má hằn sâu, thỏ thẻ:
- Tùy anh...lái xe nhanh đi...
Bất kể là đi đâu, miễn đi nhanh nhanh là tốt rồi, có khi tiếng động cơ xe sẽ át bớt vài tạp âm đáng xấu hổ của cô, Lâm Phi cố nhịn cười. Hắn đương nhiên có thể phát giác ra rằng Tô Ánh Tuyết đang thẹn thùng, thậm chí có chút hơi ngốc. Một cô gái như vậy so với hình ảnh Tổng giám đốc lạnh như băng thực thú vị hơn nhiều.
Có lẽ vú Trương nói không sai, cô gái này bên trong rất chân thật, khác với biểu hiện thường ngày.
Con người sống trên đời này, hoặc ít hoặc nhiều đều đeo mặt nạ, chẳng phải ngay cả mình cũng vậy sao.
Lúc xe chạy ra đường lớn, ngọn đèn đường soi sáng mọi thứ, Tô Ánh Tuyết phát hiện Lâm Phi đã thay quần áo khác:
- Anh thay quần áo khác rồi sao?
- Ồ, bộ đồ kia bẩn rồi.
Tô Anh Tuyết khịt mũi:
- Có mùi hơi tanh, giống như mùi máu...Anh vừa rồi vào trong đó đánh nhau bị thương à?
Lâm Phi quay đầu lại, trấn an:
- Yên tâm đi, tôi không sao, nếu bị thương thì cũng là người khác bị thương.
Lâm Phi hiển nhiên không thể nói thật mọi chuyện.
Tô Ánh Tuyết nhíu mày, cô biết rõ người này có điều gì gạt mình:
- Có biết ai đã ra tay không? Có phải người nhà họ Mã không?
- Cũng không rõ lắm.
Lâm Phi nói:
- Dù sao thì cũng không liên quan đến Tổng giám đốc Tô, không cần lo lắng, tôi có thể xử lý được.
- Ê...Ai thèm lo lắng cho anh, chỉ là tôi sợ anh không giải quyết tốt chuyện của anh, lại còn ảnh hưởng đến công việc thường ngày của tôi thôi.
Khuôn mặt Tô Ánh Tuyết dần đỏ lên trong bóng tối.
Lâm Phi khẽ cười, cũng lười đôi co với cô, nhanh chóng tìm đường đến khu chợ đêm.
...
Cùng lúc đó, ven hồ, tại biệt thự Tô gia.
Trong phòng sách lầu hai, mùi hương nhàn nhạt, bốn phía là những bồn hoa trang nhã, không khí dễ chịu.
Tô Tinh Nguyên ngồi ở bàn làm việc, mở chiếc đèn bàn, ngâm một tách trà Sư Phong Long Tỉnh, lật xem bản kế hoạch.
Chăm chú xem xét hơn nửa tiếng cuối cùng cũng xong, lão có vẻ tán thưởng, lộ ra sự vui mừng, gật gật đầu.
Trong lúc lão định đưa tách trà thơm lên nhấm nháp, cửa phòng đột nhiên mở ra.
Là một vị phu nhân xinh đẹp mặc váy ngủ tơ mỏng, nội y màu đỏ tía bên trong như ẩn như hiện, tòa núi kia kiêu ngạo sừng sững.
Sau khi tắm xong, toàn thân bà tản ra mùi hương mê người, sắc mặt kiêu ngạo cũng ẩn chứa vẻ đáng yêu ôn hòa, bờ mông nhỏ nhắn đến tựa vào người Tô Tinh Nguyên.
- Đã trễ rồi sao còn chưa ngủ?
Tô Tinh Nguyên khẽ cười hỏi.
Diêu Lam không chút khách khí đặt mông ngồi trên người Tô Tinh Nguyên, đôi tay mịn màng ôm cổ lão, cả người như dán chặt vào ngực lão.
- Sao anh còn làm việc, ban ngày không chịu làm đến tối còn đem việc về nhà xử lý?
Diêu Lam có chút bất mãn, giọng điệu đầy ai oán.
Tô Tinh Nguyên đưa tay nhẹ nhàng xoa eo vợ:
- Ban ngày bận đi xem xét một vài cây cảnh mới được đưa đến nên chưa kịp giải quyết sổ sách.
- Hừ.
Diêu Lam nghi hoặc nói:
- Không phải là cùng người phụ nữ nào đó trong phòng làm việc lại “làm” chuyện khác chứ.
Tô Tinh Nguyên vẻ mặt đầy vô tội nói:
- Anh nào dám chứ, huống chi bên cạnh anh còn có một đại mỹ nhân như phu nhân, làm sao thèm để ý đến những người phụ nữ khác.
Sắc mặt Diêu Lam tốt hơn, mắt tỏa ra vài phần quyến rũ, chủ động hôn lên bờ môi Tô Tinh Nguyên.
Nụ hôn nồng nhiệt, Tô Tinh Nguyên cũng không từ chối, rất phối hợp một bên nhẹ xoa bộ phận nhạy cảm của phụ nữ,
Vị phu nhân tuyệt mỹ như bị lửa thiêu đốt, động tình, một tay trực tiếp tiến vào trong quần Tô Tinh Nguyên, nắm chặt chỗ nào đấy.
Tô Tinh Nguyên hít vào một hơi, người đàn bà này từ trước đến nay rất am hiểu phương diện này, hơn nữa những năm qua càng ngày càng tinh thông, chỉ tiếc chính mình đã có tuổi, có đôi khi không thể ứng phó nổi.
- Về phòng thôi, hay là ngay ở nơi này?
Khóe miệng Diêu Lam nhếch lên đầy quyến rũ.
- Hôm nay có ổn không vậy, em mới từ Mỹ về, không cảm thấy mệt sao?
Tô Tinh Nguyên giọng điệu ôn hòa.
Mặt Diêu Lam lập tức cứng đờ:
- Anh nói vậy là ý gì, là không thể được sao? Hừ, anh thật là không có lương tâm, anh ghét bỏ em có phải không, hay là em có gì thua kém những cô gái trẻ trung ngoài kia?
- Anh nào có, thật sự anh chỉ sợ em mệt mỏi thôi.
Tô Tinh Nguyên xấu hổ cười nói.
- Em không mệt, hôm nay bị tên súc sinh kia làm cho tức giận muốn chết, muốn kiếm chỗ trút giận mà không được đây. Đều tại con gái cưng của anh, chọn đâu ra được một tên sát tinh, thực sự làm em tức chết luôn!
Diêu Lam kể lể chuyện xảy ra lúc bữa tối, lại nổi trận lôi đình.
Tô Tinh Nguyên nhíu mày nói:
- Người trẻ tuổi mà, có lúc tức giận là điều không thể tránh, để hôm nào anh sẽ dạy dỗ lại thằng nhóc kia.
- Sao? Anh á? Anh làm được sao? Ngay cả con gái của mình cũng không dạy dỗ được, sắp xếp đối tượng kết hôn ưu tú như vậy mà nó lại không chịu gả. Hiện tại toàn bộ giới kinh doanh ở Lâm An đều chê cười chúng ta, bảo anh có đứa con gái thôi mà cũng không quản lý được, thật sự là mất hết mặt mũi.
Diêu Lam đẩy Tô Tinh Nguyên ra rồi đứng dậy, không còn tâm tình mà âu yếm.
Tô Tinh Nguyên nghe đến đó, do dự một chút thấp giọng nói:
- Nói đến chuyện hôn sự của Tiểu Tuyết cùng Mã gia...Hôm nay anh nói chuyện điện thoại với Hầu Lôi mới biết, em để nó cố ý cho người của Mã gia một cơ hội... Loại chuyện này, về sau không được làm như vậy nữa.
- Sao lại không được? Con bé cũng đâu phải hiếu tử, thiên kim 23 tuổi còn chưa tính đến chuyện kết hôn, người khác sẽ cho là nó muốn xuất gia đấy!
Diêu Lam hừ lạnh nói:
- Sao anh làm cha mà vô dụng như vậy, không quản lý nó chặt chẽ, nó sẽ tự cho mình là bảo bối ai cũng không làm gì được nó.
Ánh mắt Tô Tinh Nguyên lóe lên vài phần âm trầm, đột nhiên ha ha cười nói:
- Tiểu Tuyết tính tình ương bướng, chọc giận nó thì chuyện gì nó cũng làm được. Chẳng may lúc quan hệ thông gia không thành, nó xích mích với chúng ta thì chẳng phải cả người cả của đều không còn.
- Em bớt lo một chút đi, anh đã cho nó tối hậu thư, sau tiệc rượu thương lượng hiệp nghị cuối tuần sau, nếu nó vẫn không làm cho Mã gia thu tay thì Hội đồng quản trị sẽ biểu quyết, loại trừ chức vụ Tổng giám đốc của nó.
Diêu Lam nghe xong, lập tức tỉnh táo:
- Thật vậy sao?
- Chắc chắn 100%.
Diêu Lam hài lòng nói:
- Nên sớm làm như vậy, con gái sớm muộn cũng sẽ lấy chồng, giao công ty cho nó quản lý e là sẽ mất cả công ty đấy.
Em thấy anh nên thu hồi lại chức vụ Tổng giám đốc của nó, để mình làm vài năm. Đợi sau khi Hân của chúng ta tốt nghiệp, thay anh quản lý là được rồi. Con trai kế nghiệp cha, quang minh chính đại. Đến lúc đó, cha em chắc chắn sẽ quan tâm hơn.
- Ha ha, được rồi được rồi, cứ như vậy mà làm, phu nhân sớm đi nghỉ ngơi đi.
Tô Tinh Nguyên cười nói.
Diêu Lam có chút không tình nguyện, mắt phượng quét nhìn chỗ ấy của chồng, thực không cam lòng nhưng cũng chỉ đành lắc mông đi ra ngoài.
Chờ phu nhân vừa đi, nụ cười trên mặt Tô Tinh Nguyên cũng dần biến mất.
Trầm tư hồi lâu, Tô Tinh Nguyên kéo ngăn kéo to nhất ra, bên trong là một két sắt nhỏ.
Lão dùng vân tay mở khóa tủ sắt.
Trong đó, không có vàng bạc hay tiền mặt, mà là một xấp hình cũ cùng một ít trang sức phụ nữ.
Thò tay tùy ý kéo một tấm hình.
Tô Tinh Nguyên cẩn thận cầm tấm hình, trong hình là một người phụ nữ đang tươi cười, ngón tay nhẹ nhàng phớt qua gương mặt của bà, khóe miệng mỉm cười lộ ra vẻ ôn nhu từ tận xương tủy.
- Dung Dung...anh là người cha vô dụng nhất... haha... nhưng mà, tiểu Tuyết càng lúc càng giống em rồi, tài hoa của nó, còn tính tình của nó, giống hệt em hồi trước...
- Chuyện lần này, anh không biết phải dạy nó thế nào, chỉ có thể dùng thủ đoạn kích thích nó, bắt nó phát huy tài hoa tối đa. Cửa ải khó khăn này, nó chỉ có thể dựa vào chính mình...
- Con bé tìm một người vệ sĩ, tên nhóc kia nhìn có vẻ không đơn giản, hy vọng sẽ là một trợ lực tốt cho nó.
- Em ở thế giới bên kia, vẫn khỏe chứ... Em nhất định cũng sẽ bảo vệ nó đúng không? Ha ha.
Hốc mắt người đàn ông chẳng biết từ lúc nào đã có một giọt lệ rơi xuống, lẩm bẩm một mình, dưới ánh đèn bóng dáng ngồi tựa trên ghế có chút mệt mỏi cùng cô đơn.