Vốn là quang cảnh yên tĩnh, nhưng vì có mấy đứa trẻ nô đùa dưới gốc cây nên bỗng trở nên ầm ĩ.
- Đánh chết quái thú! Ultraman phát sáng!
- Để mình tới đánh! Đánh! Ha ha! Vui quá!
Mấy đưa nhỏ được nghỉ dịp hè đến nô đùa, đang cầm cành liễu làm roi, không ngừng quất vào con chó hoang.
Có vẻ con chó mới sinh chưa được bao lâu, không cẩn thận bị bánh xe nghiền một chân trước, nằm trong công viên, bị đám nhỏ nhìn chòng chọc.
Người dẫn đầu là một cậu bé tóc húi cua, mập mạp, lớn tiếng la hét muốn sắm vai Ultraman đánh quái thú, thấy con chó không động đậy, bắt đầu chơi tiếp.
Con chó bắt đầu “gâu gâu” đe dọa, nhưng sau đó thấy đám nhỏ không né ra, ngược lại càng hung dữ, chỉ đành phát ra tiếng “u u” như tiếng khóc.
- Đừng đánh nữa, con chó rất đáng thương!
Một giọng nói non nớt truyền tới.
Mấy cậu bé xoay người nhìn về phía giọng nói phát ra…
Là một đứa bé trai, khoảng bảy tám tuổi, có chút đen gầy, tay cầm một túi kẹo dẻo, bên trong còn lại một cái, có vẻ như không nỡ ăn hết, cố ý để lại một cái.
- Mày là ai! Sao bọn tao phải nghe mày? Đây là chó nhà mày?
Tên mập hùng dũng, oai vệ nói.
Cậu bé nhìn con chó toàn thân phát run:
- Không phải, nhưng các cậu không nên đánh nó, nó không có cha mẹ, rất đáng thương.
- Ai cần mày quản chứ! Chúng tao đang đánh quái thú! Mày giúp quái thú, chính là người xấu, mọi người cùng ta tiến lên, đánh chết nó!
Dưới sự dẫn đầu của tên mập, đám trẻ ngông cuồng xông lên, dùng cành liễu trong tay bắt đầu quật cậu bé trai đen gầy.
Cậu bé nhét túi kẹo vào trong lòng, ôm lấy đầu khom người.
- Đánh chết nó! Người xấu!
Một đám trẻ con càng đánh càng dùng sức, thấy cậu bé không chịu xin tha, tên mập càng tức giận.
- Ah!!!
Cuối cùng cậu bé đen gầy cũng bị đánh đến sinh nộ khí, cậu bỗng giương nanh múa vuốt kêu to, hai mắt hằn lên tơ máu, nhắm đúng tên mập đang nhào tới, ôm lấy nó, đầu hung hăng đụng vào trán tên mập!
- Ối!
Tên mập kêu đau một tiếng, lùi hai bước rồi khóc lớn, gọi “mẹ”.
Những đứa bé khác có vẻ bị bộ dạng hung dữ của cậu bé đen gầy hù dọa, thấy tên mập dẫn đầu sợ hãi chạy trốn, chúng cũng chạy theo.
Ven Thanh hồ chỉ còn lại mình bé trai, cùng con chó lang thang và một cái kẹo rơi ra ngoài bị giẫm lên…
Cậu bé hít mũi một cái, lau nước mắt, nhìn kẹo dẻo bị giẫm nát, lộ ra vẻ không nỡ, rồi lại nhìn con chó đáng thương, tiến lại gần.
Cậu bé ngồi xổm xuống, nói với con chó:
- Chú chó nhỏ, mày cũng không có cha mẹ đúng chứ, có phải mày cũng không có nhà như tao không? Chân của mày có đau không? Để tao xem cho mày nhé…
Nói xong, cậu bé thò tay ra muốn cầm chân của con chó lên xem.
- Gâu!
Đột nhiên, con chó bị làm kinh sợ, tưởng cậu bé muốn đánh nó, nổi điên cắt vào cánh tay non nớt của cậu bé một miếng!
Cậu bé kêu đau một tiếng, nhìn cánh tay mình đang chảy máu, trong mắt lại lộ ra vẻ ngoan lệ!
Cậu bé bỗng đứng dậy, hung hăng đạp một đạp!
Con chó kêu “u u”, lộn vài vòng theo đất lở, rơi xuống hồ!
Bởi chân trước của con chó nhỏ bị thương chảy máu, cơ bản không có cách nào bơi lội, không ngừng kêu “gâu gâu”, nhưng càng kêu càng uống nhiều nước, không thể bơi nổi.
Những cậu bé trước đó không ngờ rằng, sau khi con chó bị cậu bé đen gầy cứu, lại bị chính cậu ta đá xuống hồ, sắp chết đuối.
Cậu bé không muốn nhìn con chó sống hay chết, chỉ nhìn máu không ngừng chảy trên cánh tay mình, nghiến răng, nghẹn ngào rơi nước mắt.
- Đưa tay đây…
Đột nhiên, một giọng nói già nua vang lên bên cạnh cậu bé.
Cậu bé giật mình, không kịp tránh né thì cánh tay đã bị một bàn tay lớn thô ráp bắt lấy.
Đây là một người đàn ông trung niên kỳ quái, không phải tướng mạo kỳ quái, thật ra tướng mạo cũng bình thường, ngũ quan đoan chính, không có gì đặc biệt.
Chỉ là, quần áo trên người như diễn viên bước ra từ TV, áo dài màu xám, như quần áo thời Mãn Thanh, nhưng đầu tóc lại như người hiện đại.
Người đàn ông khoảng ba bốn chục tuổi, nhưng giọng điệu lại có vẻ già nua.
Không biết vì sao, sau khi nhìn thấy người này, phản ứng đầu tiên của cậu bé lại là, người đó không giống người xấu….nhưng cũng không giống người tốt.
- Người này, là quái.
Vào lúc cậu bé biểu lộ vẻ mặt hoài nhi, người đàn ông đã buông tay cậu xuống.
- Ồ?
Cậu bé hô lên, cậu phát hiện, mặc dù trên tay còn vết máu nhưng miệng vết thương đã khép lại!?
- Chú…chú, chú sao có thể…?
Không đợi cậu bé hỏi xong, người đàn ông đã mở miệng hỏi cậu.
- Tại sao lại đá con chó xuống hồ?
- Áh
Cậu bé sửng sốt một chút, vẻ mặt đương nhiên đáp:
- Nó cắn cháu.
- Nhưng đó là bản năng của nó, chỉ vì nó sợ hãi.
Người đàn ông mặt không đổi sắc nói.
Cậu bé nghĩ nghĩ, có vẻ đang suy nghĩ cái gì gọi là “bản năng”, sau đó gật đầu nói:
- Cháu biết, nhưng cháu đá nó cũng là bản năng của cháu.
Người đàn ông trung niên híp mắt, lộ ra vẻ tán thưởng, sau đó nhìn về ánh tà dương bên hồ…
….
Một năm sau, trong một hẻm núi sâu vô danh.
- Lão điên, không phải ông muốn tôi chết sao? Một năm nay xem nhiều tuyệt thế công pháp như vậy, ông lại không cho tôi luyện một môn nào, hiện tại lại đột nhiên muốn tôi luyện công pháp cổ quái, vận khí theo chín huyệt tử gì đấy!
- Không chịu nói với tôi người sáng tạo ra công pháp này là ai, đến nguyên lý ông cũng không nói được, không phải là ông viện cớ coi tôi là vật thí nghiệm đấy chứ?
Làn da của cậu bé có vẻ trắng hơn chút, người cũng mỡ màng hơn, lúc này đang cầm hình vận khí kinh mạch, phàn nàn với người đàn ông đang nằm trên ghế dài.
Người đàn ông ngáp một cái, tay lật một tạp chí màu xanh không biết lấy từ đâu, bên trên có không ít bộ phận mẫn cảm của thiếu nữ, còn có nước miếng của ông ta trên đó.
Người đàn ông cũng không thèm nhìn cậu bé một cái, bộ dạng lười biếng nói:
- Ngươi đi luyện công phu người khác đã luyện thì sao có thể mạnh hơn người ta, ngươi thiên tài hơn những thiên tài võ đạo không được sao? Muốn luyện, đương nhiên phải luyện cái không ai dám luyện rồi.
- Nhưng cũng không thể chịu chết….
- Ngươi đã nói rồi, công phu này ai nhìn cũng cảm thấy là luyện sẽ chết, nhưng chưa ai luyện qua, sao ngươi lại biết nhất định sẽ chết?
Cậu bé không phản bác được, mặc dù lão điên này thường làm ra những chuyện cổ quái, nhưng luôn có một bộ oai môn tà thuyết của mình.
- Nhóc.
- Tôi là Lâm Phi! Tôi đã nói mấy ngàn lần rồi!
- Quan tâm ngươi tên gì làm gì?
Lão đên ngáp dài một cái, nói:
- Ngày đó ta hỏi ngươi, tại sao muốn trở nên mạnh mẽ, ngươi có nhớ ngươi đã trở lời thế nào không?
Lâm Phi cúi đầu nói:
- Tôi không muốn bị vứt bỏ, tôi không muốn không thể bảo vệ được người bên cạnh mình, tôi muối không ai có tư cách để vứt bỏ tôi, tôi muốn không ai có thể làm tổn thương tôi và người tôi thích…,
- Ngươi còn đồng ý với ta cái gì nữa?
- Ông muốn tôi làm gì tôi sẽ làm cái đó, trừ phi tôi có thể đánh thắng ông…nếu không, cho dù ông giết chết tôi….
Lão điên hài lòng vỗ tay một cái, kết quả tạp chí rơi trên mặt lão.
Nhưng lão ta lại làm như không có chuyện gì, cất quyển tạp chí, ngồi nghiêm chỉnh, vẻ mặt ân cần dạy bảo.
- Nhóc, ngươi phải nhớ kỹ, trứng gà trên toàn thế giới này liên hợp lại với nhau, cũng không đấu lại được một hòn đá trong nhà xí.
- Trứng gà chính là trứng gà, đá là đá. Ngươi muốn làm trứng gà? Hay muốn làm đá?
- Vì sao nhất định phải là đá trong nhà xí?
- Trả lời ta.
- Đá.
- Tốt.
Lão điên hài lòng vỗ tay:
- Vậy ngươi có biết, hiện tại việc thiết yếu cần làm là gì không?
Lâm Phi có vẻ đã hạ quyết tâm, nói:
- Luyện môn công phu này!
- Sai!
Lão điên quả quyết bác bỏ, đưa tay ra chỉ vào cuốn tạp chí bên cạnh:
- Mang quyển này xuống núi, sau khi trả, mượn quyển khác về…
Lâm Phi sắp khóc rồi, nhìn lão điên không biết xấu hổ, không phải lão nói là não đã hơn một trăm năm mươi tuổi rồi sao?
- Mỗi ngày ông đều làm ẩm, làm thối cuốn tạp chí, lại còn có mùi khai, bảo tôi phải trả thế nào đây?
- Đồ đần! Không biết trộm sao!!?
-……