Trong lúc nói chuyện, Tô Ánh Tuyết và Hứa Vi mới biết, thì ra Liễu Cảnh Lam đang học tiến sĩ chuyên ngành khảo cổ học, sắp tốt nghiệp.
Hơn nữa, cô đã gặp gỡ lãnh đạo trong Đại học Lâm An, và có dự định vào làm giảng viên Khoa Khảo cổ Đại học Lâm An.
- Không nhìn ra được là Liễu tiểu thư lại là một nhà khảo cổ học. Loại học vấn này không phải người thường có thể làm. Nhưng hẳn rất thú vị đúng chứ, có thể đi khảo sát các loại văn vật trong đất.
Hứa Vi vô cùng tò mò nói.
Liễu Cảnh Lam cười tủm tỉm:
- Nếu không phải cảm thấy hứng thú thì ai đi học chuyên ngành này. Dù gì công việc trong ngành không nhiều, tôi cũng nhờ đàn anh giúp đỡ nên mới có thể vào trường Đại học Lâm An dạy học. Đợi công việc khảo cổ lần này kết thúc, tôi sẽ chính thức đi làm.
Bộ dạng Trương Triệt có chút lâng lâng:
- Cảnh Lam, em đừng khách khí như vậy, đó cũng là năng lực của em. Mặc dù chức vụ của cha mẹ anh và địa vị có giúp đỡ cho em nhưng quan trọng vẫn là ở em.
Gã nói như vậy là để mong người bên cạnh hỏi cha mẹ gã là ai, lai lịch như thế nào, nhưng đáng tiếc, không ai để ý đến gã.
Tô Ánh Tuyết tỏ vẻ không nghe thấy gì, trực tiếp hỏi Liễu Cảnh Lam:
- Liễu tiểu thư là người Lâm An?
Liễu Cảnh Lam gật đầu:
- Đúng vậy, cho nên tôi mới hy vọng được ở lại Lâm An công tác, cũng tiện chăm sóc cho cha mẹ hơn.
- Vậy hẳn rất thân với Lâm Phi rồi.
Tô Ánh Tuyết lại hỏi.
Lâm Phi nhếch miệng, thầm lắc đầu. Cô gái này đang muốn điều tra tin tức của mình từ miệng người khác đây mà.
- Thực ra cũng không thân lắm. Tôi đa phần đều ở trường, lần này về nhà mới gặp Lâm Phi. Cha tôi thân thiết với Lâm Phi hơn.
Liễu Cảnh Lam nói.
Tô Ánh Tuyết chợt nhớ tới lần đầu tiên gặp Lâm Phi, chủ của chiếc xe taxi đó tên là Liễu Hoành Bân, xem ra là cha của Liễu Cảnh Lam.
- Thì ra chiếc taxi Lâm Phi lái trước đó là của cha cô.
Tô Ánh Tuyết đã hiểu.
Liễu Cảnh Lam có chút kinh ngạc hỏi:
- Sao Tô tiểu thư lại biết, cô nhìn thấy chiếc xe đó rồi?
Bị hỏi như vậy, Tô Ánh Tuyết mới ý thức được chuyện này không nên đề cập đến nhiều, cô chỉ mỉm cười, không giải thích gì thêm.
Hứa Vi phát hiện ra rằng, nhắc tới xe taxi, sắc mặt của Lâm Phi và Tô Ánh Tuyết đều có chút là lạ, trong lòng thầm nhủ chắc chắn có chuyện gì đằng sau đó.
Trương Triệt nghe ba cô gái nói chuyện, không có cơ hội xen vào, trong lòng sốt ruột. Đến lúc này gã mới chỉ biết hai cô gái họ gì chứ chưa biết tên của hai cô.
Lúc này, thấy người phục vụ da trắng đi tới, hai mắt gã bỗng sáng lên, biết cơ hội biểu hiện của mình đã đến.
Đợi người phục vụ đi đến bên cạnh, Trương Triệt rất tự nhiên đưa tay lấy tờ thực đơn, đích thân đưa đến trước mặt Tô Ánh Tuyết, vẻ mặt hào khí:
- Tô tiểu thư, hôm nay có duyên, bữa cơm này tôi mời, còn cả Hứa tiểu thư nữa, đừng khách khí, cứ chọn thoải mái.
Ai ngờ sau khi Tô Ánh Tuyết nhấp một ngụm nước chanh xong, ánh mắt quét về phía Trương Triệt:
- Tôi có quen anh đâu, sao phải để anh mời, tưởng chúng tôi không trả nổi sao?
Trương Triệt vẻ mặt cứng đờ, sao cô gái này lại ương ngạnh như hòn đá vậy nhỉ, gã cười ngượng ngùng:
- Đương nhiên là tôi không có ý đó, Tô tiểu thư không thích thì coi như tôi chưa nói gì vậy.
- Trương tiên sinh, thực đơn trong nhà hàng này chỉ có tiếng Anh và tiếng Pháp, chúng tôi nhìn rất mỏi mắt, hôm nay định để Lâm Phi chọn, giao cho Lâm Phi đi.
Hứa Vi đưa thực đơn tới trước mặt Lâm Phi.
Trương Triệt nghe vậy, vẻ khinh thường cười nói:
- Hai vị còn không hiểu, để Lâm tiên sinh chọn thì thực làm khó cho anh ta quá. Tôi đoán đây là lần đầu tiên Lâm tiên sinh đến nơi này dùng cơm...trình độ tiếng Anh của tôi tạm ổn, chi bằng để tôi gọi món cho.
Nói rồi, không đợi Lâm Phi cầm thực đơn, gã đã cướp lấy, lật ra xem, đúng thật toàn là tiếng Pháp và tiếng Anh, thậm chí không có hình minh họa!
Mặc dù trình độ tiếng Anh của gã không tệ, nhưng do từ ngữ trên thực đơn hầu hết đều là từ vững liên quan đến nguyên liệu nấu ăn, hơn nữa đa phần là kết hợp giữa tiếng Anh và Tiếng Pháp nên gã rất cật lực.
Gã bỗng có chút bất mãn quay đầu nói với người phục vụ:
- Các người mở nhà hàng ở Hạ Quốc, tại sao không dùng tiếng Trung?
Nữ phục vụ vẻ áy náy mỉm cười, nói bằng tiếng Trung có phần không được lưu loát cho lắm:
- Tiên sinh, đây là đặc sắc của nhà hàng chúng tôi, mong tiên sinh hiểu.
- Cái này mà gọi là đặc sắc? Các người có biết làm ăn không vậy? Giả bộ cao nhã! Cô có biết là điều này khiến thực khách bất tiện không?
Trương Triệt bộ dạng nói lý.
Lúc này Hứa Vi mới lên tiếng hòa giải:
- Trương tiên sinh, đừng tức giận nữa. Ông chủ của nhà hàng này vốn là đầu bếp người Pháp. Ông ấy mở nhà hàng không phải để kiếm tiền mà để cung cấp cho thương nhân ngoại quốc tại Hạ Quốc và người am hiểu ẩm thực Pháp những món ăn Pháp chính thống, cao cấp.
- Về cơ bản tất cả các đồ dùng ở đây đều mang đậm hương vị Pháp. Nếu trên thực đơn dùng tiếng Trung, ít nhiều không tránh khỏi sự chênh lệch về tên cũng như nguyên liệu món ăn, gây ra sự hiểu lầm cho thực khách nước ngoài, nên nhà hàng mới không dùng tiếng Trung.
- Ồ...thì ra là như vậy.
Trương Triệt đổ mồ hôi lạnh. Chẳng trách nhà hàng này lại có nhiều người ngoại quốc như vậy, thì ra không chỉ có tiền mà đến nơi này phải có trình độ văn hóa nhất định.
Chẳng trách bạn mình ở Lâm An lại nói, đây là nhà hàng cao cấp nhất, nhưng lại không nói thực đơn là tiếng nước ngoài!
Gã đã vu oan cho người bạn kia. Người ta chỉ nói là nhà hàng có chi phí cao nhất, nhưng bản thân lại chưa từng tới nơi này.
Trương Triệt không còn cách nào, lật giở từng trang từng trang.
Nhưng nhìn chuỗi tên món ăn dài dằng dặc, bao gồm cả phương pháp chế biến và nguồn gốc nguyên liệu, quả thực là đầu gã sắp nổ tung ra rồi!
Nhìn bản giá, động một tí là một món ăn mấy ngàn, thậm chí không ít món ăn tiền vạn.
Gã thầm hối hận, sớm biết vậy thì gã sẽ không đến nơi này. Đâm lao phải theo lao. Nhìn những món ăn này, bản thân lại chẳng hiểu gì, chẳng may chọn phải món khó nuốt, lại đặc biệt đắt, chẳng phải là mất mặt trước ba người đẹp đang ngồi đây sao?
Lúc này, một người đàn ông da trắng tuấn tú, quản lý nhà hàng đang đến hỏi thăm ý kiến khách hàng, thấy thực khách của bàn này cứ nhìn chằm chằm vào thực đơn, có vẻ do dự không quyết, anh ta liền đi tới bên cạnh Trương Triệt, ý bảo người phục vụ có thể rời khỏi.
- Monsieur, vous avez besoin dun apéritif?
Người quản lý tưởng Trương Triệt có đề nghị gì về món ăn nên cúi gập lưng, hỏi một cách khách khí.
- À? Cái...cái gì vậy?
Trương Triệt choáng, người quản lý này đang mở miệng nói gì vậy?
Còn quản lý cũng hơi sửng sốt. Anh ta tưởng Trương Triệt xem thực đơn “chăm chú” như vậy, ắt là một người hiểu tiếng Pháp.
Thì ra người này không biết tiếng Pháp. Vậy gã nhìn chằm chằm thực đơn lâu như vậy để làm gì?
- Anh ta hỏi anh, có cần uống chút rượu khai vị nào không?
Lâm Phi trước đó vẫn giữ im lặng hiện đang giúp quản lý phiên dịch.
Quả thực hắn không thể tiếp tục nhịn được nữa. Tên này không biết chọn món còn cố ra vẻ hiểu, muốn giả bộ thì cứ tự nhiên, nhưng đừng để họ chết đói.
Trương Triệt há hốc mồn, nhìn Lâm Phi với vẻ mặt nghi ngờ:
- Anh...anh hiểu tiếng Pháp sao?
Liễu Cảnh Lam ở bên cạnh cũng tỏ ra ngạc nhiên, hoàn toàn không hề nghĩ rằng Lâm Phi lại biết tiếng Pháp.
Tô Ánh Tuyết giọng điệu bình tĩnh:
- Đã nói để Lâm Phi chọn, đừng để lỡ thời gian nữa.
Lâm Phi cũng không nhiều lời, qua sang nói với người quản lý:
- Kir, autre, avocat sauce crevettes, saumon fume d' ecosse.
Nghe thấy tiếng Pháp tiêu chuẩn phát ra từ miệng Lâm Phi, người quản lý mới biết, thì ra người thanh niên không làm cách nào thu hút ánh nhìn của người khác này lại là người trong ngành.
Trương Triệt sắp hộc máu. Tên tài xế nghèo kiết xác này đang cố ý gài bẫy mình sao. Ở đâu ra tên tài xế vừa hiểu cổ văn kinh điển vừa nói tiếng Pháp lưu loát đâu ra thế này?
Gã miễng cưỡng cười, đưa thực đơn cho Lâm Phi:
- Lâm tiên sinh, nếu anh thích, vậy thì anh chọn đi.
Nhưng Lâm Phi không có ý cầm thực đơn, hắn khoát khoát tay, thuận miệng nói:
- Nhìn thực đơn làm gì, chẳng phải món ăn đặc sắc trong nhà hàng Pháp chỉ có bấy nhiêu đó sao...
Nói xong, hắn lại tiếp tục nói với quản lý bằng thứ tiếng Pháp chính thống:
- Plat, roti de cuisse, truite saumon au bleupour les dames, cremedemarron chantilly.
Quản lý nhà hàng nghe xong, liên tục ghi chép lại, cơ bản không hỏi gì thêm, mỉm cười nói câu “merci” rồi cầm thực đơn đi.
Lần này, không chỉ Trương Triệt sững sờ mà đến cả Tô Ánh Tuyết và Hứa Vi cũng nhìn đến mức xuất thần, mãi không nói nên lời.