Hoá ra suốt thời gian qua, Phó Thiên đã đem lòng yêu vợ của bạn thân mình, điều này khiến cậu vô cùng tự trách…
Cũng như hiện tại, ngay khi Tô Mạn Ninh bị ép đến nghỉ việc, cậu cũng không thể làm được gì…
Đến ngay cả việc ở bên cạnh quan tâm, an ủi để cô vượt qua nỗi buồn lần này cũng không thể…
Ngay khi kết thúc cuộc họp, Phó Thiên liền quay về phòng làm việc của mình, tìm cách giữ Tô Mạn Ninh ở lại…
Nhưng ngay khi bước vào phòng đã lập tức nhìn thấy lá đơn thôi việc trên bàn, định sẽ chạy ngay đi tìm Tô Mạn Ninh, nhưng điện thoại lại bất ngờ reo lên…
Phía bên nước ngoài, cha mẹ Phó Thiên bảo rằng ông nội của cậu đang trong phòng cấp cứu, tình trạng lại rất nguy cấp…
Ngay lập tức Phó Thiên phải gấp rút lái xe về nhà, sau đó lên phi cơ riêng bay sang nước ngoài, xem tình hình ông nội thế nào…
Mất hơn bốn tiếng đồng hồ thì mới đến nơi, mà Phó Thiên vừa đến bệnh viện thì bác sĩ cũng vừa bước ra ngoài…
Sau đó bác sĩ thông báo tình hình ông nội đã ổn định lại, lúc này Phó Thiên mới thở phào nhẹ nhõm một chút…
Trong lúc chờ đợi ông nội được đưa sang phòng hồi sức, cậu định sẽ lấy điện thoại, gọi ngay cho Tô Mạn Ninh, muốn biết tâm trạng cô thế nào rồi…
Nhưng điện thoại lại liên tục thông báo tin tức mới của Trạch tổng Trạch thị, xuất hiện tràn lan trên khắp tất cả các trang mạng…
Phó Thiên liền cảm thấy có chút bất an, lo lắng Trạch Thế Vũ đã xảy ra chuyện, nên cậu đã nhanh chóng nhấn vào để xem…
Không ngờ lại nhìn thấy cảnh tượng hai bọn họ công khai thân mật gọi nhau là vợ chồng, một cảm giác đau nhói lập tức ùa về…
Cũng vừa lúc này, mẹ Phó bước đến vỗ nhẹ vào vai Phó Thiên, bảo rằng mọi người có thể vào thăm ông nội được rồi…
Ngay lập tức Phó Thiên liền giấu kín nỗi đau vào sâu trong đáy lòng, trước mắt vẫn là sức khỏe của ông nội quan trọng hơn…<code> Những ngày sau đó, Trạch Thế Vũ lúc nào cũng quấn quýt lấy cô không rời, ngay cả đồ dùng hằng ngà, cũng như quần áo, tất cả mọi thứ đều đã chuyển hết về phòng Tô Mạn Ninh... Chỉ những lúc anh đi làm thì cô mới về mới có thể tự do ra ngoài, đến phòng tranh làm việc, được thoải mái gặp gỡ Tư Nhã... Hôm nay vẫn như vậy, nhưng Tô Mạn Ninh lại không muốn về nhà sớm, cô và Tư Nhã quyết định sẽ cùng nhau đi uống rượu... Điện thoại cũng đã chuyển sang chế độ im lặng, sau đó hai cô gái ghé vào một quán nhậu bình dân bên trong chợ đêm... Trong khi đó Trạch Thế Vũ về đến nhà tìm mãi vẫn không thấy Tô Mạn Ninh ở đâu cả... Hỏi quản gia Hà bà ấy cũng bảo cô đến phòng tranh làm việc đến giờ này vẫn chưa về, gọi mãi nhưng vẫn không thấy cô nhắc máy... Lo lắng Tô Mạn Ninh đã gặp phải chuyện gì không hay, Trạch Thế Vũ nhanh chóng lái xe đến phòng tranh tìm cô... Nhưng khi đến nơi thì phòng tranh lại đóng cửa, lúc này Trạch Thế Vũ đã vô cùng khó chịu, nhanh chóng gọi ngay cho Tư Duệ, kiểm tra lại hết toàn bộ camera khắp các nẻo đường, xem cô đang ở đâu... "*Báo cáo chủ tịch, thiếu phu nhân cùng với Tư Nhã đang uống rượu với nhau trong chợ đêm*.." "*Ngài không cần quá lo lắng, Tư Nhã có võ nghệ khá cao, cả hai sẽ không xảy ra chuyện gì đâu*.." Sau khi nghe thấy Tô Mạn Ninh đang ở cùng với em gái Tư Duệ, anh cũng yên tâm phần nào... Lại không muốn làm phiền cô vui chơi với bạn bè, thế là Trạch Thế Vũ đã lẳng lặng lái xe đến đó, nhưng chỉ đậu xe ở bên ngoài chờ đợi, chứ không vào trong... Trong khi ở bên trong hai cô gái lại đang trò chuyện rất sôi nổi với nhau... "Nhã Nhã ơi mình buồn quá.." "Công việc đó mình thật sự rất thích, nhưng mình đã làm trái lại quy định, chắc sẽ không thể quay lại đó làm việc nữa rồi.." Tô Mạn Ninh buồn bã nói xong thì uống cạn ly rượu trên tay... "*Không sao cả, không được làm bác sĩ nữa, cậu vẫn còn phòng tranh mà, cậu vẫn còn có mình mà đúng không*.." "*Không được buồn, phải vui vẻ lên biết không hả*.." Tư Nhã nhanh chóng lên tiếng an ủi bạn thân của mình, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra đi nữa, Tư Nhã cũng sẽ luôn ở cạnh cô... "*Còn chuyện giữa cậu và Trạch tổng thế nào rồi*.." Lần trước sau khi nghe Tô Mạn Ninh kể rõ mọi chuyện của hai người, Tư Nhã cũng khá đau lòng cho bạn thân mình.. "*Mình và anh ta á hả*.." "*Cậu nhắc đến thì mình mới nhớ, không biết dạo này anh ta bị gì nữa*.." "*Suốt ngày bám chặt lấy mình, còn nói cái gì mà thích mình, rồi còn không muốn ly hôn nữa chứ*.." </code>Tô Mạn Ninh vừa nghe thấy nhắc đến Trạch Thế Vũ liền uống cạn ly rượu trên tay, đặt mạnh xuống bàn lên tiếng…
Mà khuôn mặt lúc này cũng đã đỏ ngầu, có vẻ hơi say một chút…<code> "*Thật hả, ngài ấy bảo thích cậu thật sao*.." Tư Nhã nghe thấy vậy thì lập tức hỏi lại, trong khi đó Tô Mạn Ninh chỉ ừm một cái, rồi liên tục gật gật cái đầu...</code>
Cũng như hiện tại, ngay khi Tô Mạn Ninh bị ép đến nghỉ việc, cậu cũng không thể làm được gì…
Đến ngay cả việc ở bên cạnh quan tâm, an ủi để cô vượt qua nỗi buồn lần này cũng không thể…
Ngay khi kết thúc cuộc họp, Phó Thiên liền quay về phòng làm việc của mình, tìm cách giữ Tô Mạn Ninh ở lại…
Nhưng ngay khi bước vào phòng đã lập tức nhìn thấy lá đơn thôi việc trên bàn, định sẽ chạy ngay đi tìm Tô Mạn Ninh, nhưng điện thoại lại bất ngờ reo lên…
Phía bên nước ngoài, cha mẹ Phó Thiên bảo rằng ông nội của cậu đang trong phòng cấp cứu, tình trạng lại rất nguy cấp…
Ngay lập tức Phó Thiên phải gấp rút lái xe về nhà, sau đó lên phi cơ riêng bay sang nước ngoài, xem tình hình ông nội thế nào…
Mất hơn bốn tiếng đồng hồ thì mới đến nơi, mà Phó Thiên vừa đến bệnh viện thì bác sĩ cũng vừa bước ra ngoài…
Sau đó bác sĩ thông báo tình hình ông nội đã ổn định lại, lúc này Phó Thiên mới thở phào nhẹ nhõm một chút…
Trong lúc chờ đợi ông nội được đưa sang phòng hồi sức, cậu định sẽ lấy điện thoại, gọi ngay cho Tô Mạn Ninh, muốn biết tâm trạng cô thế nào rồi…
Nhưng điện thoại lại liên tục thông báo tin tức mới của Trạch tổng Trạch thị, xuất hiện tràn lan trên khắp tất cả các trang mạng…
Phó Thiên liền cảm thấy có chút bất an, lo lắng Trạch Thế Vũ đã xảy ra chuyện, nên cậu đã nhanh chóng nhấn vào để xem…
Không ngờ lại nhìn thấy cảnh tượng hai bọn họ công khai thân mật gọi nhau là vợ chồng, một cảm giác đau nhói lập tức ùa về…
Cũng vừa lúc này, mẹ Phó bước đến vỗ nhẹ vào vai Phó Thiên, bảo rằng mọi người có thể vào thăm ông nội được rồi…
Ngay lập tức Phó Thiên liền giấu kín nỗi đau vào sâu trong đáy lòng, trước mắt vẫn là sức khỏe của ông nội quan trọng hơn…<code> Những ngày sau đó, Trạch Thế Vũ lúc nào cũng quấn quýt lấy cô không rời, ngay cả đồ dùng hằng ngà, cũng như quần áo, tất cả mọi thứ đều đã chuyển hết về phòng Tô Mạn Ninh... Chỉ những lúc anh đi làm thì cô mới về mới có thể tự do ra ngoài, đến phòng tranh làm việc, được thoải mái gặp gỡ Tư Nhã... Hôm nay vẫn như vậy, nhưng Tô Mạn Ninh lại không muốn về nhà sớm, cô và Tư Nhã quyết định sẽ cùng nhau đi uống rượu... Điện thoại cũng đã chuyển sang chế độ im lặng, sau đó hai cô gái ghé vào một quán nhậu bình dân bên trong chợ đêm... Trong khi đó Trạch Thế Vũ về đến nhà tìm mãi vẫn không thấy Tô Mạn Ninh ở đâu cả... Hỏi quản gia Hà bà ấy cũng bảo cô đến phòng tranh làm việc đến giờ này vẫn chưa về, gọi mãi nhưng vẫn không thấy cô nhắc máy... Lo lắng Tô Mạn Ninh đã gặp phải chuyện gì không hay, Trạch Thế Vũ nhanh chóng lái xe đến phòng tranh tìm cô... Nhưng khi đến nơi thì phòng tranh lại đóng cửa, lúc này Trạch Thế Vũ đã vô cùng khó chịu, nhanh chóng gọi ngay cho Tư Duệ, kiểm tra lại hết toàn bộ camera khắp các nẻo đường, xem cô đang ở đâu... "*Báo cáo chủ tịch, thiếu phu nhân cùng với Tư Nhã đang uống rượu với nhau trong chợ đêm*.." "*Ngài không cần quá lo lắng, Tư Nhã có võ nghệ khá cao, cả hai sẽ không xảy ra chuyện gì đâu*.." Sau khi nghe thấy Tô Mạn Ninh đang ở cùng với em gái Tư Duệ, anh cũng yên tâm phần nào... Lại không muốn làm phiền cô vui chơi với bạn bè, thế là Trạch Thế Vũ đã lẳng lặng lái xe đến đó, nhưng chỉ đậu xe ở bên ngoài chờ đợi, chứ không vào trong... Trong khi ở bên trong hai cô gái lại đang trò chuyện rất sôi nổi với nhau... "Nhã Nhã ơi mình buồn quá.." "Công việc đó mình thật sự rất thích, nhưng mình đã làm trái lại quy định, chắc sẽ không thể quay lại đó làm việc nữa rồi.." Tô Mạn Ninh buồn bã nói xong thì uống cạn ly rượu trên tay... "*Không sao cả, không được làm bác sĩ nữa, cậu vẫn còn phòng tranh mà, cậu vẫn còn có mình mà đúng không*.." "*Không được buồn, phải vui vẻ lên biết không hả*.." Tư Nhã nhanh chóng lên tiếng an ủi bạn thân của mình, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra đi nữa, Tư Nhã cũng sẽ luôn ở cạnh cô... "*Còn chuyện giữa cậu và Trạch tổng thế nào rồi*.." Lần trước sau khi nghe Tô Mạn Ninh kể rõ mọi chuyện của hai người, Tư Nhã cũng khá đau lòng cho bạn thân mình.. "*Mình và anh ta á hả*.." "*Cậu nhắc đến thì mình mới nhớ, không biết dạo này anh ta bị gì nữa*.." "*Suốt ngày bám chặt lấy mình, còn nói cái gì mà thích mình, rồi còn không muốn ly hôn nữa chứ*.." </code>Tô Mạn Ninh vừa nghe thấy nhắc đến Trạch Thế Vũ liền uống cạn ly rượu trên tay, đặt mạnh xuống bàn lên tiếng…
Mà khuôn mặt lúc này cũng đã đỏ ngầu, có vẻ hơi say một chút…<code> "*Thật hả, ngài ấy bảo thích cậu thật sao*.." Tư Nhã nghe thấy vậy thì lập tức hỏi lại, trong khi đó Tô Mạn Ninh chỉ ừm một cái, rồi liên tục gật gật cái đầu...</code>