Trạch Thế Vũ sau khi tắm xong mặc một bộ quần áo thoải mái ở nhà thì mới bước ra khỏi phòng, định xuống nhà đợi Tô Mạn Ninh quay về...
Nhưng lúc đi ngang qua phòng tranh nhìn thấy cửa không khóa, có chút tò mò nên đã mở cửa bước vào trong..
Bên trong được sắp xếp rất gọn gàng ngăn nắp, không khí thoáng mát, tràn đầy sức sống của những tia nắng chiếu rọi...
Trạch Thế Vũ đi đến bên ban công, ngắm nhìn khung cảnh đẹp đến mê hồn phía dưới, những cánh đồng hoa bao quanh căn biệt thự như một tấm thảm màu sắc rực rỡ...
Vừa quay vào trong, thứ đầu tiên đập vào mắt Trạch Thế Vũ là một cái bàn, bên trên có hai cái hương, và một bức ảnh khá to do chính tay Tô Mạn Ninh đã vẽ...
Bên trong bức ảnh là gia đình năm người đang cười vui vẻ trong bầu không khí hạnh phúc, nhưng có một điều khiến cho Trạch Thế Vũ ngạc nhiên...
Đó là những người ở bên trong mặc trên người bộ trang phục cổ điển, trong khi Tô Mạn Ninh lại mặc trang phục hiện đại...
Đang miên man trong dòng suy nghĩ của mình, thì phía dưới nhà vang lên giọng nói của Tô Mạn Ninh, lúc này Trạch Thế Vũ mới giật mình lấy lại phong độ ban đầu..
Bước ra khỏi phòng không quên đóng cửa lại, sau đó đi thẳng xuống nhà, đập ngay vào mắt là hình ảnh một người phụ nữ hồn nhiên vô tư, chỉ muốn nằm thật thoải mái sau một ngày làm việc vất vả, để có thể theo kịp cuộc sống hối hả thời nay..
Tô Mạn Ninh vừa tan làm về cả người mệt mỏi, ném túi xách sang một bên, sau đó ngã người nằm sấp xuống ghế sofa, nhắm nghiền hai mắt mà tận hưởng...
Sau đó nghe thấy tiếng bước chân đến gần mình, như thường ngày cứ nghĩ người đang đi đến là quản gia Hà, Tô Mạn Ninh ngay lập tức mè nheo lên tiếng...
Thường ngày sau đúng năm giờ chiều thì người giúp việc được cho về hết, chỉ còn lại có mỗi quản gia Hà ở lại bầu bạn với Tô Mạn Ninh...
"Dì Hà ơi con đói quá à.."
"Hôm nay dì nấu món gì cho tiểu Ninh vậy.."
Tô Mạn Ninh đợi mãi nhưng vẫn không thấy quản gia Hà hồi âm lại, cảm thấy có gì đó không đúng lập tức bật đầu ngồi dậy..
Nhìn người trước mắt mà cả kinh nhanh chóng ngồi dậy, xấu hổ với hành động vừa rồi của mình mà lắp bắp nói..
"Trạch Thế Vũ sao anh lại ở đây.."
Trong khi đó Trạch Thế Vũ lại không đáp lại một câu nào, khoanh tay đứng nghiêng dựa lưng vào chiếc tủ trưng bày rượu trong phòng khách, khuôn miệng nhếch lên cười thích thú nhìn Tô Mạn Ninh đang làm trò mè nheo...
Sau đó bước đến ngồi gần Tô Mạn Ninh chậm rãi lên tiếng...
"Đây là nhà của tôi, tôi thích về thì về, cô có ý kiến gì sau.."
Tô Mạn Ninh cảm thấy cũng có lý, ngây ngô gật đầu đáp lại....
"Đúng ha, đây là nhà của anh mà.."
"Vậy anh ngồi đây chơi một mình đi, tôi về phòng đây.."
Tô Mạn Ninh nói xong thì đứng dậy chuẩn bị ba chân bốn cẳng chạy về phòng, lo lắng Trạch Thế Vũ sẽ trả thù cái tát hôm bữa...
Nhưng Trạch Thế Vũ đâu để Tô Mạn Ninh như ý muốn..
"Đứng lại.."
Tô Mạn Ninh vừa bước đến chân cầu thang đã phải dừng lại bởi câu nói của Trạch Thế Vũ, giọng đầy uy lực khiến cô có chút lo sợ...
"Tôi đã đồng ý đâu mà cô chạy nhanh vậy.."
Trạch Thế Vũ lúc này mới quay sang nhìn Tô Mạn Ninh khuôn mặt đầy vẻ đắc ý nói..
"Trạch Thế Vũ anh lại có chuyện gì sau.."
Tô Mạn Ninh quay lại nhìn Trạch Thế Vũ giả vờ cười nói, trong lòng không ngừng dâng lên cảm giác bất an...
"Cô muốn biết có chuyện gì sau.."
Sau đó đứng dậy đi đến gần Tô Mạn Ninh ghé sát vào tai cô mà nói...
"Có ai làm vợ như cô không, đến bây giờ vẫn chưa chịu đi chuẩn bị bữa tối cho chồng mình.."
"Nhưng dì Hà đã chuẩn bị xong cả rồi đó, sau anh không mau vào dùng đi.."
"Tôi đã cho dì Hà về rồi.."
"Anh nói cái gì, sau anh lại cho dì ấy về chứ, vậy bữa tối phải làm sao đây.."
Tô Mạn Ninh sốc đến phẫn nộ với câu nói bình thản của Trạch Thế Vũ..
"Thì cô đi nấu chứ còn sau nữa.."
"Nhưng không phải anh không thích ăn món tôi nấu hay sao.."
Tô Mạn Ninh mặc dù rất tức giận nhưng không thể làm gì được Trạch Thế Vũ...
"Nhưng bây giờ tôi muốn ăn thì cô là vợ phải xuống bếp nấu.."
"Tôi không nấu.."
Tô Mạn Ninh hận không thể ngay lập tức bóp chết tên này, từ nhỏ đến lớn cô chứa từng đặt chân vào bếp thì làm sao biết nấu nướng...
Bảo Tô Mạn Ninh phụ làm vài việc lặt vặt thì được, chứ còn bảo cô nấu nướng, thì thà để cô nhịn đói luôn đi cho xong...
Không chịu nhân nhượng quay đầu định đi về phòng, thì ngay lập tức một lần nữa bị câu nói của Trạch Thế Vũ giữ lại..
"Nếu cô không nấu tôi sẽ gọi cho bà nội, bảo với bà ấy cô không làm tròn trách nhiệm của một người vợ.."
Trạch Thế Vũ cầm điện thoại trên tay, đưa lên ngay trước mặt Tô Mạn Ninh giọng nói đầy uy hiếp nhếch môi cười điểu...
Nhưng lúc đi ngang qua phòng tranh nhìn thấy cửa không khóa, có chút tò mò nên đã mở cửa bước vào trong..
Bên trong được sắp xếp rất gọn gàng ngăn nắp, không khí thoáng mát, tràn đầy sức sống của những tia nắng chiếu rọi...
Trạch Thế Vũ đi đến bên ban công, ngắm nhìn khung cảnh đẹp đến mê hồn phía dưới, những cánh đồng hoa bao quanh căn biệt thự như một tấm thảm màu sắc rực rỡ...
Vừa quay vào trong, thứ đầu tiên đập vào mắt Trạch Thế Vũ là một cái bàn, bên trên có hai cái hương, và một bức ảnh khá to do chính tay Tô Mạn Ninh đã vẽ...
Bên trong bức ảnh là gia đình năm người đang cười vui vẻ trong bầu không khí hạnh phúc, nhưng có một điều khiến cho Trạch Thế Vũ ngạc nhiên...
Đó là những người ở bên trong mặc trên người bộ trang phục cổ điển, trong khi Tô Mạn Ninh lại mặc trang phục hiện đại...
Đang miên man trong dòng suy nghĩ của mình, thì phía dưới nhà vang lên giọng nói của Tô Mạn Ninh, lúc này Trạch Thế Vũ mới giật mình lấy lại phong độ ban đầu..
Bước ra khỏi phòng không quên đóng cửa lại, sau đó đi thẳng xuống nhà, đập ngay vào mắt là hình ảnh một người phụ nữ hồn nhiên vô tư, chỉ muốn nằm thật thoải mái sau một ngày làm việc vất vả, để có thể theo kịp cuộc sống hối hả thời nay..
Tô Mạn Ninh vừa tan làm về cả người mệt mỏi, ném túi xách sang một bên, sau đó ngã người nằm sấp xuống ghế sofa, nhắm nghiền hai mắt mà tận hưởng...
Sau đó nghe thấy tiếng bước chân đến gần mình, như thường ngày cứ nghĩ người đang đi đến là quản gia Hà, Tô Mạn Ninh ngay lập tức mè nheo lên tiếng...
Thường ngày sau đúng năm giờ chiều thì người giúp việc được cho về hết, chỉ còn lại có mỗi quản gia Hà ở lại bầu bạn với Tô Mạn Ninh...
"Dì Hà ơi con đói quá à.."
"Hôm nay dì nấu món gì cho tiểu Ninh vậy.."
Tô Mạn Ninh đợi mãi nhưng vẫn không thấy quản gia Hà hồi âm lại, cảm thấy có gì đó không đúng lập tức bật đầu ngồi dậy..
Nhìn người trước mắt mà cả kinh nhanh chóng ngồi dậy, xấu hổ với hành động vừa rồi của mình mà lắp bắp nói..
"Trạch Thế Vũ sao anh lại ở đây.."
Trong khi đó Trạch Thế Vũ lại không đáp lại một câu nào, khoanh tay đứng nghiêng dựa lưng vào chiếc tủ trưng bày rượu trong phòng khách, khuôn miệng nhếch lên cười thích thú nhìn Tô Mạn Ninh đang làm trò mè nheo...
Sau đó bước đến ngồi gần Tô Mạn Ninh chậm rãi lên tiếng...
"Đây là nhà của tôi, tôi thích về thì về, cô có ý kiến gì sau.."
Tô Mạn Ninh cảm thấy cũng có lý, ngây ngô gật đầu đáp lại....
"Đúng ha, đây là nhà của anh mà.."
"Vậy anh ngồi đây chơi một mình đi, tôi về phòng đây.."
Tô Mạn Ninh nói xong thì đứng dậy chuẩn bị ba chân bốn cẳng chạy về phòng, lo lắng Trạch Thế Vũ sẽ trả thù cái tát hôm bữa...
Nhưng Trạch Thế Vũ đâu để Tô Mạn Ninh như ý muốn..
"Đứng lại.."
Tô Mạn Ninh vừa bước đến chân cầu thang đã phải dừng lại bởi câu nói của Trạch Thế Vũ, giọng đầy uy lực khiến cô có chút lo sợ...
"Tôi đã đồng ý đâu mà cô chạy nhanh vậy.."
Trạch Thế Vũ lúc này mới quay sang nhìn Tô Mạn Ninh khuôn mặt đầy vẻ đắc ý nói..
"Trạch Thế Vũ anh lại có chuyện gì sau.."
Tô Mạn Ninh quay lại nhìn Trạch Thế Vũ giả vờ cười nói, trong lòng không ngừng dâng lên cảm giác bất an...
"Cô muốn biết có chuyện gì sau.."
Sau đó đứng dậy đi đến gần Tô Mạn Ninh ghé sát vào tai cô mà nói...
"Có ai làm vợ như cô không, đến bây giờ vẫn chưa chịu đi chuẩn bị bữa tối cho chồng mình.."
"Nhưng dì Hà đã chuẩn bị xong cả rồi đó, sau anh không mau vào dùng đi.."
"Tôi đã cho dì Hà về rồi.."
"Anh nói cái gì, sau anh lại cho dì ấy về chứ, vậy bữa tối phải làm sao đây.."
Tô Mạn Ninh sốc đến phẫn nộ với câu nói bình thản của Trạch Thế Vũ..
"Thì cô đi nấu chứ còn sau nữa.."
"Nhưng không phải anh không thích ăn món tôi nấu hay sao.."
Tô Mạn Ninh mặc dù rất tức giận nhưng không thể làm gì được Trạch Thế Vũ...
"Nhưng bây giờ tôi muốn ăn thì cô là vợ phải xuống bếp nấu.."
"Tôi không nấu.."
Tô Mạn Ninh hận không thể ngay lập tức bóp chết tên này, từ nhỏ đến lớn cô chứa từng đặt chân vào bếp thì làm sao biết nấu nướng...
Bảo Tô Mạn Ninh phụ làm vài việc lặt vặt thì được, chứ còn bảo cô nấu nướng, thì thà để cô nhịn đói luôn đi cho xong...
Không chịu nhân nhượng quay đầu định đi về phòng, thì ngay lập tức một lần nữa bị câu nói của Trạch Thế Vũ giữ lại..
"Nếu cô không nấu tôi sẽ gọi cho bà nội, bảo với bà ấy cô không làm tròn trách nhiệm của một người vợ.."
Trạch Thế Vũ cầm điện thoại trên tay, đưa lên ngay trước mặt Tô Mạn Ninh giọng nói đầy uy hiếp nhếch môi cười điểu...