"Này... này cậu mau nhìn xem thân thủ cô gái kia đi, không tồi đâu nha.."
Hàn Hạo không quan tâm mấy lời vừa rồi của Phó Thiên, tiếp tục xem kịch phía dưới...
"Đúng vậy chiêu thức cũng rất đẹp, một phát ăn ngay.."
"Đúng vậy, cô ấy trông ngầu quá.."
Phó Thiên tuy là một bác sĩ nhưng anh vẫn rất thích luyện võ, vừa có thể rèn luyện sức khỏe, vừa có thể bảo vệ mình....
Trong khi đó Tư Duệ vừa nhìn thấy đã phải trợn tròn hai mắt kinh ngạc, nhìn cảnh tượng hỗn chiến phía dưới có chút không yên tâm...
Trong lòng nôn nóng không yên, muốn xuống dưới giúp đỡ nhưng không được, chỉ đành im lặng ngồi chờ đợi Trạch Thế Vũ ra lệnh....
Qua một lúc sau khi hai cô gái rời khỏi nơi này, Trạch Thế Vũ mới ra lệnh cho Tư Duệ...
"Giải quyết ổn thỏa một chút.."
"Tiện thể giúp hắn ta phế luôn hai bàn tay kia đi, có lẽ hắn không cần dùng đến nữa.."
"Được tôi sẽ đi làm ngay đây.."
"Khoan đã còn một chuyện, Thế Vũ cậu thấy sao, nếu chúng ta nhân lúc này, hợp tác với Bạch đạo xoá sổ luôn Hắc đạo.."
"Thì thành phố Hải Vân này sẽ trở nên yên bình hơn không.."
Hàn Hạo nhanh chóng nói ra suy nghĩ của mình lúc này...
"Được vậy cứ làm như cậu nói đi.."
Trạch Thế Vũ cảm thấy suy nghĩ lần này của Hàn Hạo rất có lý nên cũng rất đồng tình..
"Được..vậy chuyện lần này nhờ hết vào cậu đấy Tư Duệ.."
Hàn Hạo bước đến vỗ vay Tư Duệ một cái, không phải nói chứ khả năng thuyết phục của Tư Duệ rất tốt, chỉ cần cậu ra tay mọi chuyện sẽ xong ngay...
"Được việc này cứ giao cho mình.."
Tư Duệ nói xong thì rời đi.....
"Này A Duệ cậu nhanh về đấy, mọi người ở đây uống rượu đợi cậu về báo tin tốt đấy.."
Hàn Hạo lớn tiếng nói theo, chỉ thấy Tư Duệ nở nụ cười đưa hai ngón tay ra hiệu ok👌...
- ---------------
Hai cô gái bắt taxi đi thẳng ra ngoại ô thành phố, đến một vùng biển xinh đẹp, đầy thơ mộng, cả hai lang thang một lúc trên bờ biển về đêm....
Tô Mạn Ninh rất bất ngờ với nước biển ở đây, lần đầu tiên trong đời cô được chiêm ngưỡng hiện tượng phát sáng kỳ thú này....
Từng đợt sóng vỗ vào bờ mang theo từng vệt sáng màu xanh mờ mờ ảo ảo đang không ngừng chuyển động,...
Mặc dù chỉ là những chấm neon nhỏ tí ti nhưng lại cho đến ta một cảm giác kỳ diệu, như thể mặt biển đang phản chiếu cả bầu trời đêm, cảnh tượng vô cùng nên thơ....
Tô Mạn Ninh vô cùng thích thú với nơi này, bầu không khí về đêm mát lạnh, từng cơn gió thổi mạnh qua làn tóc....
Cả hai đi được một lúc thì mới dừng lại, ngồi xuống bãi cát mênh mông....
"Chúng ta dừng lại nghỉ ngơi một chút đi, có lẽ bọn họ sẽ không biết chúng ta ở đây đâu.."
Tư Nhã là người lên tiếng trước....
"Được, vậy chúng ta ngồi xuống đây đi.."
Tô Mạn Ninh nói xong thì ngồi bệt xuống, hai tay chống ra phía sau, ngước mặt lên cao, nhắm nghiền hai mắt hưởng thụ...
Trong khi Tư Nhã nhìn thấy cảnh này chỉ biết lắc đầu, ngồi xuống bên cạnh...
"Chuyện vừa rồi thật sự cảm ơn cô.."
Tô Mạn Ninh mặc dù đang nhắm nghiền hai mắt nhưng vẫn không quên cảm ơn Tư Nhã...
"Không cần phải cảm ơn tôi đâu, ai gặp phải chuyện vừa rồi cũng sẽ ra tay giúp đỡ mà thôi.."
"Dù là vậy nhưng tôi vẫn phải cảm ơn với cô, nếu cô không kịp thời ra tay giúp đỡ, không biết bây giờ tôi đã bị bọn chúng làm gì rồi.."
Tô Mạn Ninh quay sang nhìn Tư Nhã sau đó nói tiếp...
"Nhưng vừa rồi nhìn cô rất ngầu đấy, nhất là cú bay lên đá vào đầu gã kia nhìn rất là đẹp mắt.."
Tư Nhã mĩm cười nhìn Tô Mạn Ninh lên tiếng...
"Không phải lúc nãy cô cũng rất ngầu hay sao, một cú lên gối thôi đã làm cho gã suýt nữa thì liệt luôn rồi.."
Nhắc đến chuyện lúc nãy, đến giờ Tô Mạn Ninh vẫn còn thấy sợ, nếu lúc nãy Tư Nhã không kịp thời xuất hiện ra tay cứu giúp, chắc bây giờ cô đã không còn mặt mũi nào quay về Trạch gia..
"Được rồi đừng nhắc đến chuyện đó nữa, bắt đầu từ bây giờ chúng ta làm bạn đi có được không.."
Tô Mạn Ninh lảng tránh sang chuyện khác, từ lúc đến thành phố Hải Vân này cho đến giờ, cô không có một người bạn nào cả...
Vừa hay gặp được Tư Nhã, làm bạn với cô ấy cực kỳ tốt, có một người bạn giỏi võ như vậy bên cạnh, Tô Mạn Ninh còn không sợ người khác ức hiếp sao...
"Được thôi.."
Tư Nhã suốt ngày chỉ tập trung vào việc học, không thì ở nhà luyện võ, bên cạnh cũng chẳng có người bạn nào, vừa hay ở đây có thể kết bạn với Tô Mạn Ninh, cũng có thể nhờ cô ấy giúp mình tìm anh trai...
"Vậy bạn thân à cậu tên gì vậy.."
Tô Mạn Ninh giọng có chút đùa giỡn nhìn Tư Nhã...
"Mình là Tư Nhã, còn cậu.."
"Mình là Tô Mạn Ninh, cậu cứ gọi mình là tiểu Ninh hay Ninh Ninh gì cũng được.."
"Vậy mình sẽ gọi cậu là Ninh Ninh.."
"Vậy mình cũng sẽ gọi cậu là Nhã Nhã.."
Cả hai cười đùa vui vẻ trên bãi cát trắng, thoải mái trao đổi thông tin liên lạc cho nhau, mặc dù chỉ mới quen biết nhau, nhưng lại rất thân thiết...
Hàn Hạo không quan tâm mấy lời vừa rồi của Phó Thiên, tiếp tục xem kịch phía dưới...
"Đúng vậy chiêu thức cũng rất đẹp, một phát ăn ngay.."
"Đúng vậy, cô ấy trông ngầu quá.."
Phó Thiên tuy là một bác sĩ nhưng anh vẫn rất thích luyện võ, vừa có thể rèn luyện sức khỏe, vừa có thể bảo vệ mình....
Trong khi đó Tư Duệ vừa nhìn thấy đã phải trợn tròn hai mắt kinh ngạc, nhìn cảnh tượng hỗn chiến phía dưới có chút không yên tâm...
Trong lòng nôn nóng không yên, muốn xuống dưới giúp đỡ nhưng không được, chỉ đành im lặng ngồi chờ đợi Trạch Thế Vũ ra lệnh....
Qua một lúc sau khi hai cô gái rời khỏi nơi này, Trạch Thế Vũ mới ra lệnh cho Tư Duệ...
"Giải quyết ổn thỏa một chút.."
"Tiện thể giúp hắn ta phế luôn hai bàn tay kia đi, có lẽ hắn không cần dùng đến nữa.."
"Được tôi sẽ đi làm ngay đây.."
"Khoan đã còn một chuyện, Thế Vũ cậu thấy sao, nếu chúng ta nhân lúc này, hợp tác với Bạch đạo xoá sổ luôn Hắc đạo.."
"Thì thành phố Hải Vân này sẽ trở nên yên bình hơn không.."
Hàn Hạo nhanh chóng nói ra suy nghĩ của mình lúc này...
"Được vậy cứ làm như cậu nói đi.."
Trạch Thế Vũ cảm thấy suy nghĩ lần này của Hàn Hạo rất có lý nên cũng rất đồng tình..
"Được..vậy chuyện lần này nhờ hết vào cậu đấy Tư Duệ.."
Hàn Hạo bước đến vỗ vay Tư Duệ một cái, không phải nói chứ khả năng thuyết phục của Tư Duệ rất tốt, chỉ cần cậu ra tay mọi chuyện sẽ xong ngay...
"Được việc này cứ giao cho mình.."
Tư Duệ nói xong thì rời đi.....
"Này A Duệ cậu nhanh về đấy, mọi người ở đây uống rượu đợi cậu về báo tin tốt đấy.."
Hàn Hạo lớn tiếng nói theo, chỉ thấy Tư Duệ nở nụ cười đưa hai ngón tay ra hiệu ok👌...
- ---------------
Hai cô gái bắt taxi đi thẳng ra ngoại ô thành phố, đến một vùng biển xinh đẹp, đầy thơ mộng, cả hai lang thang một lúc trên bờ biển về đêm....
Tô Mạn Ninh rất bất ngờ với nước biển ở đây, lần đầu tiên trong đời cô được chiêm ngưỡng hiện tượng phát sáng kỳ thú này....
Từng đợt sóng vỗ vào bờ mang theo từng vệt sáng màu xanh mờ mờ ảo ảo đang không ngừng chuyển động,...
Mặc dù chỉ là những chấm neon nhỏ tí ti nhưng lại cho đến ta một cảm giác kỳ diệu, như thể mặt biển đang phản chiếu cả bầu trời đêm, cảnh tượng vô cùng nên thơ....
Tô Mạn Ninh vô cùng thích thú với nơi này, bầu không khí về đêm mát lạnh, từng cơn gió thổi mạnh qua làn tóc....
Cả hai đi được một lúc thì mới dừng lại, ngồi xuống bãi cát mênh mông....
"Chúng ta dừng lại nghỉ ngơi một chút đi, có lẽ bọn họ sẽ không biết chúng ta ở đây đâu.."
Tư Nhã là người lên tiếng trước....
"Được, vậy chúng ta ngồi xuống đây đi.."
Tô Mạn Ninh nói xong thì ngồi bệt xuống, hai tay chống ra phía sau, ngước mặt lên cao, nhắm nghiền hai mắt hưởng thụ...
Trong khi Tư Nhã nhìn thấy cảnh này chỉ biết lắc đầu, ngồi xuống bên cạnh...
"Chuyện vừa rồi thật sự cảm ơn cô.."
Tô Mạn Ninh mặc dù đang nhắm nghiền hai mắt nhưng vẫn không quên cảm ơn Tư Nhã...
"Không cần phải cảm ơn tôi đâu, ai gặp phải chuyện vừa rồi cũng sẽ ra tay giúp đỡ mà thôi.."
"Dù là vậy nhưng tôi vẫn phải cảm ơn với cô, nếu cô không kịp thời ra tay giúp đỡ, không biết bây giờ tôi đã bị bọn chúng làm gì rồi.."
Tô Mạn Ninh quay sang nhìn Tư Nhã sau đó nói tiếp...
"Nhưng vừa rồi nhìn cô rất ngầu đấy, nhất là cú bay lên đá vào đầu gã kia nhìn rất là đẹp mắt.."
Tư Nhã mĩm cười nhìn Tô Mạn Ninh lên tiếng...
"Không phải lúc nãy cô cũng rất ngầu hay sao, một cú lên gối thôi đã làm cho gã suýt nữa thì liệt luôn rồi.."
Nhắc đến chuyện lúc nãy, đến giờ Tô Mạn Ninh vẫn còn thấy sợ, nếu lúc nãy Tư Nhã không kịp thời xuất hiện ra tay cứu giúp, chắc bây giờ cô đã không còn mặt mũi nào quay về Trạch gia..
"Được rồi đừng nhắc đến chuyện đó nữa, bắt đầu từ bây giờ chúng ta làm bạn đi có được không.."
Tô Mạn Ninh lảng tránh sang chuyện khác, từ lúc đến thành phố Hải Vân này cho đến giờ, cô không có một người bạn nào cả...
Vừa hay gặp được Tư Nhã, làm bạn với cô ấy cực kỳ tốt, có một người bạn giỏi võ như vậy bên cạnh, Tô Mạn Ninh còn không sợ người khác ức hiếp sao...
"Được thôi.."
Tư Nhã suốt ngày chỉ tập trung vào việc học, không thì ở nhà luyện võ, bên cạnh cũng chẳng có người bạn nào, vừa hay ở đây có thể kết bạn với Tô Mạn Ninh, cũng có thể nhờ cô ấy giúp mình tìm anh trai...
"Vậy bạn thân à cậu tên gì vậy.."
Tô Mạn Ninh giọng có chút đùa giỡn nhìn Tư Nhã...
"Mình là Tư Nhã, còn cậu.."
"Mình là Tô Mạn Ninh, cậu cứ gọi mình là tiểu Ninh hay Ninh Ninh gì cũng được.."
"Vậy mình sẽ gọi cậu là Ninh Ninh.."
"Vậy mình cũng sẽ gọi cậu là Nhã Nhã.."
Cả hai cười đùa vui vẻ trên bãi cát trắng, thoải mái trao đổi thông tin liên lạc cho nhau, mặc dù chỉ mới quen biết nhau, nhưng lại rất thân thiết...