"Trạch Thế Vũ anh nên nhớ cho kĩ, chúng ta chỉ là quan hệ trên hợp đồng, chẳng có thứ gì ràng buộc nhau ngoài tờ giấy đăng ký kết hôn kia.."
"Nếu anh đã tự cho mình cái quyền có thể qua lại với Lam Thư Hân, vậy thì anh không có quyền gì đối xử với tôi như vậy.."
"Sau hai tháng nữa bản hợp đồng kia sẽ kết thúc, vì vậy từ bây giờ cho đến lúc đó giữa hai chúng ta nước sông không phạm nước giếng.."
"Nếu anh còn làm như vậy với tôi thêm lần nào nữa thì anh đừng có trách vì sao tôi không báo trước.."
"Nói cho anh biết, tôi Tô Mạn Ninh của hiện tại không phải là người mà anh có thể bắt nạt đâu.."
...Tô Mạn Ninh liên tục nói không để cho Trạch Thế Vũ có cơ hội trả lời, lời lẽ tràn đầy uy lực, khiến người nghe cũng có vài phần dè dặt......
Tô Mạn Ninh nói xong thì mở cửa xe bước xuống xe, vừa đi được vài bước lại vì giọng nói của Trạch Thế Vũ mà dừng lại...
"Đây mới là khuôn mặt thật sự của cô sau.."
"Thật sự rất muốn xem, nếu nội và ba mẹ nhìn thấy thái độ bây giờ của cô bây giờ thì họ sẽ có phản ứng thế nào đây.."
Trạch Thế Vũ bây giờ thật sự đang tức giận, đường đường là một người cao ngạo, người người phải khiếp sợ khi nghe đến tên, vậy mà lại bị một người phụ nữ mình ghét ban tặng một cái tát đau điếng..
Dù là vậy nhưng vẫn nhếch môi cười đầy khinh bỉ nói...
Trong khi đó Tô Mạn Ninh lại vô cùng thản nhiên quay lại nhìn Trạch Thế Vũ đáp trả, lời nói cực kỳ đanh thép không kém phần thách thức..
"Được thôi vậy thì anh mau đi nói với họ đi, để rồi xem họ có chọn tin tưởng tôi mà la mắng anh hay không.."
Sau đó không quên đá mắt với Trạch Thế Vũ một cái rồi quay đi vào nhà..
Chẳng màn quan tâm đến khuôn mặt của Trạch Thế Vũ bây giờ mây đen kéo đến mù mịt, tức đến hộc máu mà không nói được gì...
Tô Mạn Ninh vui vẻ đi về phòng tắm gội, sau đó lên giường đánh một giấc thật ngon đến sáng, cảm giác được ra tay trừng trị kẻ xấu thật thích...
......................
Còn lúc này bên ngoài, Tư Duệ đứng từ xa nhìn thấy Tô Mạn Ninh bước vào nhà thì mới lên xe...
Nhìn khuôn mặt đầy giận dữ của Trạch Thế Vũ, có thể nhận ra vừa rồi trong xe đã xảy ra một trận chiến vô cùng kịch liệt...
Tư Duệ cũng không dám lên tiếng hỏi, đành lẳng lặng lái xe về căn hộ cao cấp của Trạch Thế Vũ...
Nơi mà Trạch Thế Vũ thường xuyên lui tới trong hơn một năm qua...
Và cũng bắt đầu từ ngày mà Tô Mạn Ninh xảy ra chuyện thì Trạch Thế Vũ hình như đã hoàn toàn chuyển sang đây ở...
Trạch Thế Vũ mặc dù đang rất giận dữ nhưng trong lòng vẫn luôn cảm thấy có cái gì đó không đúng...
Không phải Tô Mạn Ninh của ngày trước rất nhút nhát và rất sợ Trạch Thế Vũ hay sao..
Mỗi khi Trạch Thế Vũ về đến nhà thì Tô Mạn Ninh đã chạy ngay vào phòng để tránh mặt, không dám xuất hiện trước mặt anh dù chỉ một lần...
Theo như những gì mà Trạch Thế Vũ biết được từ quản gia Hà thì cả ngày Tô Mạn Ninh chỉ quanh quẩn trong nhà, cần gì hay muốn mua thứ gì đều nhờ quản gia Hà mua giúp mình...
Còn những gì mà mình thấy ở quán bar và cả việc đua xe của trưa hôm nay, đến cái ánh mắt tràn đầy thù hận cùng cái tát vừa rồi thì sao, chẳng lẽ do Tô Mạn Ninh cố tình che giấu hay sao..
Nhưng từ khi ở bệnh viện về cho đến giờ, Tô Mạn Ninh hoàn toàn lột xác thành một người khác, không còn như trước..
Trạch Thế Vũ bắt đầu nghi ngờ về con người hiện giờ của Tô Mạn Ninh, căn dặn Tư Duệ âm thầm điều tra cô...
Trạch Thế Vũ cứ thế ngồi thất thần suy nghĩ mãi về Tô Mạn Ninh cho đến khi về đến nhà mà không hề hay biết, đến khi Tư Duệ lén tiếng nhắc nhở mới làm anh giật mình...
"Chủ tịch chúng ta đến nơi rồi.."
"Ừm.."
Sau đó bước xuống xe đi vào nhà...
...----------------...
Vài ngày sau...
Tư Duệ từ bên ngoài gõ cửa bước vào, trong tay cầm hai tập hồ sơ mà mình vừa điều tra được, một là của Tô Mạn Ninh, cái còn lại là toàn bộ bằng chứng phạm tội của Đường gia, đưa đến cho Trạch Thế Vũ...
Trạch Thế Vũ vừa nhìn thấy tập hồ sơ của Đường thị ngay lập tức ném lại cho Tư Duệ, lười biếng lên tiếng...
"Giao cái này cho cảnh sát đi.."
"Vâng thưa chủ tịch..."
Trạch Thế Vũ không nói gì thêm mà trực tiếp cầm lấy tập hồ sơ của Tô Mạn Ninh mở ra xem..
Trạch Thế Vũ không bất ngờ gì khi Tô Mạn Ninh tự mở cho riêng mình một tiệm tranh gần trung tâm thành phố...
Nhưng một chuyện còn lại làm cho Trạch Thế Vũ càng thêm kinh ngạc là Tô Mạn Ninh, vậy mà lại đang làm việc ở bệnh viện của Phó Thiên...
Trong đầu không ngừng xuất hiện rất nhiều câu hỏi, theo những điều tra lúc trước thì Tô Mạn Ninh là một cô gái nghèo quê mùa...
Tuy có chút nhan sắc xinh đẹp, nhưng chưa từng được trau chuốt tỉ mỉ như bây giờ, Tô Mạn Ninh cũng chẳng bao giờ trang điểm và cả cách phối đồ cũng rất bình thường, chẳng có gu thẩm mỹ nào cả...
Từ nhỏ Tô Mạn Ninh đã yêu thích vẽ tranh, nên việc mở tiệm tranh là việc bình thường, nhưng còn làm việc ở bệnh viện với vai trò thực tập làm bác sĩ là sao...
"Nếu anh đã tự cho mình cái quyền có thể qua lại với Lam Thư Hân, vậy thì anh không có quyền gì đối xử với tôi như vậy.."
"Sau hai tháng nữa bản hợp đồng kia sẽ kết thúc, vì vậy từ bây giờ cho đến lúc đó giữa hai chúng ta nước sông không phạm nước giếng.."
"Nếu anh còn làm như vậy với tôi thêm lần nào nữa thì anh đừng có trách vì sao tôi không báo trước.."
"Nói cho anh biết, tôi Tô Mạn Ninh của hiện tại không phải là người mà anh có thể bắt nạt đâu.."
...Tô Mạn Ninh liên tục nói không để cho Trạch Thế Vũ có cơ hội trả lời, lời lẽ tràn đầy uy lực, khiến người nghe cũng có vài phần dè dặt......
Tô Mạn Ninh nói xong thì mở cửa xe bước xuống xe, vừa đi được vài bước lại vì giọng nói của Trạch Thế Vũ mà dừng lại...
"Đây mới là khuôn mặt thật sự của cô sau.."
"Thật sự rất muốn xem, nếu nội và ba mẹ nhìn thấy thái độ bây giờ của cô bây giờ thì họ sẽ có phản ứng thế nào đây.."
Trạch Thế Vũ bây giờ thật sự đang tức giận, đường đường là một người cao ngạo, người người phải khiếp sợ khi nghe đến tên, vậy mà lại bị một người phụ nữ mình ghét ban tặng một cái tát đau điếng..
Dù là vậy nhưng vẫn nhếch môi cười đầy khinh bỉ nói...
Trong khi đó Tô Mạn Ninh lại vô cùng thản nhiên quay lại nhìn Trạch Thế Vũ đáp trả, lời nói cực kỳ đanh thép không kém phần thách thức..
"Được thôi vậy thì anh mau đi nói với họ đi, để rồi xem họ có chọn tin tưởng tôi mà la mắng anh hay không.."
Sau đó không quên đá mắt với Trạch Thế Vũ một cái rồi quay đi vào nhà..
Chẳng màn quan tâm đến khuôn mặt của Trạch Thế Vũ bây giờ mây đen kéo đến mù mịt, tức đến hộc máu mà không nói được gì...
Tô Mạn Ninh vui vẻ đi về phòng tắm gội, sau đó lên giường đánh một giấc thật ngon đến sáng, cảm giác được ra tay trừng trị kẻ xấu thật thích...
......................
Còn lúc này bên ngoài, Tư Duệ đứng từ xa nhìn thấy Tô Mạn Ninh bước vào nhà thì mới lên xe...
Nhìn khuôn mặt đầy giận dữ của Trạch Thế Vũ, có thể nhận ra vừa rồi trong xe đã xảy ra một trận chiến vô cùng kịch liệt...
Tư Duệ cũng không dám lên tiếng hỏi, đành lẳng lặng lái xe về căn hộ cao cấp của Trạch Thế Vũ...
Nơi mà Trạch Thế Vũ thường xuyên lui tới trong hơn một năm qua...
Và cũng bắt đầu từ ngày mà Tô Mạn Ninh xảy ra chuyện thì Trạch Thế Vũ hình như đã hoàn toàn chuyển sang đây ở...
Trạch Thế Vũ mặc dù đang rất giận dữ nhưng trong lòng vẫn luôn cảm thấy có cái gì đó không đúng...
Không phải Tô Mạn Ninh của ngày trước rất nhút nhát và rất sợ Trạch Thế Vũ hay sao..
Mỗi khi Trạch Thế Vũ về đến nhà thì Tô Mạn Ninh đã chạy ngay vào phòng để tránh mặt, không dám xuất hiện trước mặt anh dù chỉ một lần...
Theo như những gì mà Trạch Thế Vũ biết được từ quản gia Hà thì cả ngày Tô Mạn Ninh chỉ quanh quẩn trong nhà, cần gì hay muốn mua thứ gì đều nhờ quản gia Hà mua giúp mình...
Còn những gì mà mình thấy ở quán bar và cả việc đua xe của trưa hôm nay, đến cái ánh mắt tràn đầy thù hận cùng cái tát vừa rồi thì sao, chẳng lẽ do Tô Mạn Ninh cố tình che giấu hay sao..
Nhưng từ khi ở bệnh viện về cho đến giờ, Tô Mạn Ninh hoàn toàn lột xác thành một người khác, không còn như trước..
Trạch Thế Vũ bắt đầu nghi ngờ về con người hiện giờ của Tô Mạn Ninh, căn dặn Tư Duệ âm thầm điều tra cô...
Trạch Thế Vũ cứ thế ngồi thất thần suy nghĩ mãi về Tô Mạn Ninh cho đến khi về đến nhà mà không hề hay biết, đến khi Tư Duệ lén tiếng nhắc nhở mới làm anh giật mình...
"Chủ tịch chúng ta đến nơi rồi.."
"Ừm.."
Sau đó bước xuống xe đi vào nhà...
...----------------...
Vài ngày sau...
Tư Duệ từ bên ngoài gõ cửa bước vào, trong tay cầm hai tập hồ sơ mà mình vừa điều tra được, một là của Tô Mạn Ninh, cái còn lại là toàn bộ bằng chứng phạm tội của Đường gia, đưa đến cho Trạch Thế Vũ...
Trạch Thế Vũ vừa nhìn thấy tập hồ sơ của Đường thị ngay lập tức ném lại cho Tư Duệ, lười biếng lên tiếng...
"Giao cái này cho cảnh sát đi.."
"Vâng thưa chủ tịch..."
Trạch Thế Vũ không nói gì thêm mà trực tiếp cầm lấy tập hồ sơ của Tô Mạn Ninh mở ra xem..
Trạch Thế Vũ không bất ngờ gì khi Tô Mạn Ninh tự mở cho riêng mình một tiệm tranh gần trung tâm thành phố...
Nhưng một chuyện còn lại làm cho Trạch Thế Vũ càng thêm kinh ngạc là Tô Mạn Ninh, vậy mà lại đang làm việc ở bệnh viện của Phó Thiên...
Trong đầu không ngừng xuất hiện rất nhiều câu hỏi, theo những điều tra lúc trước thì Tô Mạn Ninh là một cô gái nghèo quê mùa...
Tuy có chút nhan sắc xinh đẹp, nhưng chưa từng được trau chuốt tỉ mỉ như bây giờ, Tô Mạn Ninh cũng chẳng bao giờ trang điểm và cả cách phối đồ cũng rất bình thường, chẳng có gu thẩm mỹ nào cả...
Từ nhỏ Tô Mạn Ninh đã yêu thích vẽ tranh, nên việc mở tiệm tranh là việc bình thường, nhưng còn làm việc ở bệnh viện với vai trò thực tập làm bác sĩ là sao...