"Bà nội Trạch, vợ Thế Vũ tỉnh lại rồi.."
"Cháu đã kiểm tra lại, cô ấy đã không còn gì đáng ngại nữa, hai ngày sau là có thể xuất viện về nhà.."
"Tiểu Thiên cảm ơn cháu.."
"Người không cần phải cảm ơn con đâu, đây là trách nhiệm mà con nên làm.."
"Nhưng A Thiên à, Ninh Ninh đang khỏe mạnh tại sao lại bị như vậy chứ.."
"Dạ chuyện này.."
Phó Thiên đang nói chuyện với Trạch phu nhân thì điện thoại trong túi quần bất ngờ reo lên...
"Dạ con có điện thoại con xin phép đi trước ạ.."
"Ừm con đi đi.."
Phó Thiên vừa nhìn thấy số điện thoại đang gọi đến là của Trạch Thế Vũ thì nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh...
Trong lòng thầm nghĩ Trạch Thế Vũ này là đang muốn hỏi thăm sức khỏe của vợ mình đây mà, xem ra đã có người trị cái thói hóng hách của hắn rồi...
"Mình nghe đây, cậu lại có chuyện gì nữa sau.."
Phó Thiên dùng giọng điệu giỡn cợt nói...
"Cô ta thế nào rồi.."
"Này người ta là vợ cậu đấy, sao suốt ngày cứ cô ta cô ta vậy.."
"Đó không phải là chuyện của cậu.."
"Được được không phải chuyện của mình, vợ cậu cô ấy đã không sao nữa rồi, hai ngày sau là có thể xuất viện về nhà.."
"Được nếu đã không sao nữa thì mình tắt máy đây..."
Phó Thiên chưa mĩm cười được lâu, đã nhận ngay một gáo nước lạnh vào người, tức giận nói....
"Này này cậu có cần phải vô tâm như vậy không hả, đúng là người chồng tệ bạc mà, vợ xinh đẹp như vậy mà chẳng chịu đến thăm.."
"Mình thật sự rất trong chờ cái ngày mà cậu hối hận, mặt dày theo đuổi lại cô ấy.."
"****Cậu cứ ở đấy mà chờ đi, ngày đó sẽ không bao giờ đến đâu..."
"Đứng vội nói trước, vợ cậu xinh đẹp như vậy sẽ không ít người theo đuổi đâu, đến lúc cô ấy đi theo người khác, cậu có hối hận thì cũng đã quá trễ rồi..."
"Cô ta muốn theo ai cũng được, nhưng mình chắc chắn người đó không phải là cậu.."
"Cậu..."
"Mà này còn một chuyện nữa, nhờ cậu giúp mình giấu mọi người chuyện bệnh tình của Tô Mạn Ninh, khéo léo một chút đừng để họ nghi ngờ..."
Trạch Thế Vũ bây giờ sực nhớ ra chuyện quan trọng...
"Nói vậy có nghĩa là cậu đã biết vợ cậu bị gì, và kẻ đứng sau là ai rồi à.."
Phó Thiên nhanh chóng hiểu ra mọi chuyện, Tô Mạn Ninh bị như vậy hoá ra là có người thảm hại, thật tội nghiệp cho cô ấy..
"Đừng xen vào chuyện của mình, chuyện của mình không cần cậu quản.."
"Mình tự biết xử lý.."
"Tút.. tút.."
"Cậu.."
Trạch Thế Vũ nói xong thì tắt máy, bên này Phó Thiên chỉ biết mĩm cười lắc đầu...
Đây có thể nói là lần đầu tiên Phó Thiên được gặp mặt Tô Mạn Ninh, người vợ được cưới hỏi đàng hoàng của Trạch Thế Vũ..
Lần trước khi diễn ra lễ cưới, Phó Thiên và Hàn Hạo có việc phải ra nước ngoài nên không thể đến tham dự, nên cũng chưa có dịp gặp mặt Tô Mạn Ninh...
Quả thật Tô Mạn Ninh rất xinh đẹp, mặc dù khuôn mặt nhợt nhạt xanh xao vì bệnh nhưng cũng không thể làm vơi đi vẻ đẹp của cô...
Mặc dù tất cả đều biết mối quan hệ giữa Trạch Thế Vũ và Lam Thư Hân nhưng lại chẳng ai đồng ý cả...
Trạch Thế Vũ là người cứng đầu, cao ngạo dù có khuyên cậu ta thế nào cũng không được, anh còn mặc kệ lời khuyên của mọi người mà tiếp tục qua lại với Lam Thư Hân....
...----------------...
Biệt thự Lam thị, Lam Thư Hân sau khi về nhà cứ cảm thấy bất an, không biết Tô Mạn Ninh có xảy ra chuyện gì hay không..
Lam Thư Hân biết rõ Tô Mạn Ninh là người mà Trạch lão phu nhân thương nhất, chắc chắn bà ta sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này...
Vả lại Trạch gia lớn như vậy chắc chắn sẽ gắn camera ở khắp nơi, cô ta lo lắng mọi chuyện sẽ bị bại lộ, ngay lập tức gọi điện cho người đàn ông kia...
"Alo anh nghe đây em yêu.."
"Nhớ anh không ngủ được hay sao mà giờ này còn gọi cho anh thế.."
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói điểu cán của một người đàn ông, hắn ta có vẻ chẳng có chút lo lắng gì về những chuyện vừa xảy ra cả...
"Giờ này mà anh còn ung dung vui vẻ như vậy hả, anh không sợ chuyện vừa rồi chúng ta làm sẽ bị phát hiện hay sao.."
"Em yêu à, có gì phải lo lắng chứ, chúng ta đã làm rất cẩn thận còn gì, vả lại chỗ chúng ta nói chuyện cũng là góc khuất mà camera không thể quay được..."
"Nhưng nếu cô ta xảy ra chuyện gì thì bà già kia sẽ không để yên mọi chuyện đâu.."
"Chuyện này em không cần quá lo lắng, anh đã đưa tiền để tên phục vụ kia ra nước ngoài rồi, dù bà ta có phát hiện đi nữa cũng không thể tìm được gì.."
"Vả lại người phụ nữ kia có xảy ra chuyện gì cũng là một chuyện tốt, sẽ không ai cản trở kế hoạch của chúng ta nữa.."
"Nhưng em vẫn cảm thấy rất lo lắng, nếu mọi chuyện bại lộ chúng ta sẽ chết chắc đấy.."
"Em yêu à, nếu em sợ thì ngày mai chúng ta cùng nhau ra nước ngoài vậy, khi nào mọi chuyện qua đi rồi hãy quay về.."
"Nhưng nếu bây giờ em tự dưng biến mất, không phải sẽ làm người khác nghi ngờ hay sao.."
"Cháu đã kiểm tra lại, cô ấy đã không còn gì đáng ngại nữa, hai ngày sau là có thể xuất viện về nhà.."
"Tiểu Thiên cảm ơn cháu.."
"Người không cần phải cảm ơn con đâu, đây là trách nhiệm mà con nên làm.."
"Nhưng A Thiên à, Ninh Ninh đang khỏe mạnh tại sao lại bị như vậy chứ.."
"Dạ chuyện này.."
Phó Thiên đang nói chuyện với Trạch phu nhân thì điện thoại trong túi quần bất ngờ reo lên...
"Dạ con có điện thoại con xin phép đi trước ạ.."
"Ừm con đi đi.."
Phó Thiên vừa nhìn thấy số điện thoại đang gọi đến là của Trạch Thế Vũ thì nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh...
Trong lòng thầm nghĩ Trạch Thế Vũ này là đang muốn hỏi thăm sức khỏe của vợ mình đây mà, xem ra đã có người trị cái thói hóng hách của hắn rồi...
"Mình nghe đây, cậu lại có chuyện gì nữa sau.."
Phó Thiên dùng giọng điệu giỡn cợt nói...
"Cô ta thế nào rồi.."
"Này người ta là vợ cậu đấy, sao suốt ngày cứ cô ta cô ta vậy.."
"Đó không phải là chuyện của cậu.."
"Được được không phải chuyện của mình, vợ cậu cô ấy đã không sao nữa rồi, hai ngày sau là có thể xuất viện về nhà.."
"Được nếu đã không sao nữa thì mình tắt máy đây..."
Phó Thiên chưa mĩm cười được lâu, đã nhận ngay một gáo nước lạnh vào người, tức giận nói....
"Này này cậu có cần phải vô tâm như vậy không hả, đúng là người chồng tệ bạc mà, vợ xinh đẹp như vậy mà chẳng chịu đến thăm.."
"Mình thật sự rất trong chờ cái ngày mà cậu hối hận, mặt dày theo đuổi lại cô ấy.."
"****Cậu cứ ở đấy mà chờ đi, ngày đó sẽ không bao giờ đến đâu..."
"Đứng vội nói trước, vợ cậu xinh đẹp như vậy sẽ không ít người theo đuổi đâu, đến lúc cô ấy đi theo người khác, cậu có hối hận thì cũng đã quá trễ rồi..."
"Cô ta muốn theo ai cũng được, nhưng mình chắc chắn người đó không phải là cậu.."
"Cậu..."
"Mà này còn một chuyện nữa, nhờ cậu giúp mình giấu mọi người chuyện bệnh tình của Tô Mạn Ninh, khéo léo một chút đừng để họ nghi ngờ..."
Trạch Thế Vũ bây giờ sực nhớ ra chuyện quan trọng...
"Nói vậy có nghĩa là cậu đã biết vợ cậu bị gì, và kẻ đứng sau là ai rồi à.."
Phó Thiên nhanh chóng hiểu ra mọi chuyện, Tô Mạn Ninh bị như vậy hoá ra là có người thảm hại, thật tội nghiệp cho cô ấy..
"Đừng xen vào chuyện của mình, chuyện của mình không cần cậu quản.."
"Mình tự biết xử lý.."
"Tút.. tút.."
"Cậu.."
Trạch Thế Vũ nói xong thì tắt máy, bên này Phó Thiên chỉ biết mĩm cười lắc đầu...
Đây có thể nói là lần đầu tiên Phó Thiên được gặp mặt Tô Mạn Ninh, người vợ được cưới hỏi đàng hoàng của Trạch Thế Vũ..
Lần trước khi diễn ra lễ cưới, Phó Thiên và Hàn Hạo có việc phải ra nước ngoài nên không thể đến tham dự, nên cũng chưa có dịp gặp mặt Tô Mạn Ninh...
Quả thật Tô Mạn Ninh rất xinh đẹp, mặc dù khuôn mặt nhợt nhạt xanh xao vì bệnh nhưng cũng không thể làm vơi đi vẻ đẹp của cô...
Mặc dù tất cả đều biết mối quan hệ giữa Trạch Thế Vũ và Lam Thư Hân nhưng lại chẳng ai đồng ý cả...
Trạch Thế Vũ là người cứng đầu, cao ngạo dù có khuyên cậu ta thế nào cũng không được, anh còn mặc kệ lời khuyên của mọi người mà tiếp tục qua lại với Lam Thư Hân....
...----------------...
Biệt thự Lam thị, Lam Thư Hân sau khi về nhà cứ cảm thấy bất an, không biết Tô Mạn Ninh có xảy ra chuyện gì hay không..
Lam Thư Hân biết rõ Tô Mạn Ninh là người mà Trạch lão phu nhân thương nhất, chắc chắn bà ta sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này...
Vả lại Trạch gia lớn như vậy chắc chắn sẽ gắn camera ở khắp nơi, cô ta lo lắng mọi chuyện sẽ bị bại lộ, ngay lập tức gọi điện cho người đàn ông kia...
"Alo anh nghe đây em yêu.."
"Nhớ anh không ngủ được hay sao mà giờ này còn gọi cho anh thế.."
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói điểu cán của một người đàn ông, hắn ta có vẻ chẳng có chút lo lắng gì về những chuyện vừa xảy ra cả...
"Giờ này mà anh còn ung dung vui vẻ như vậy hả, anh không sợ chuyện vừa rồi chúng ta làm sẽ bị phát hiện hay sao.."
"Em yêu à, có gì phải lo lắng chứ, chúng ta đã làm rất cẩn thận còn gì, vả lại chỗ chúng ta nói chuyện cũng là góc khuất mà camera không thể quay được..."
"Nhưng nếu cô ta xảy ra chuyện gì thì bà già kia sẽ không để yên mọi chuyện đâu.."
"Chuyện này em không cần quá lo lắng, anh đã đưa tiền để tên phục vụ kia ra nước ngoài rồi, dù bà ta có phát hiện đi nữa cũng không thể tìm được gì.."
"Vả lại người phụ nữ kia có xảy ra chuyện gì cũng là một chuyện tốt, sẽ không ai cản trở kế hoạch của chúng ta nữa.."
"Nhưng em vẫn cảm thấy rất lo lắng, nếu mọi chuyện bại lộ chúng ta sẽ chết chắc đấy.."
"Em yêu à, nếu em sợ thì ngày mai chúng ta cùng nhau ra nước ngoài vậy, khi nào mọi chuyện qua đi rồi hãy quay về.."
"Nhưng nếu bây giờ em tự dưng biến mất, không phải sẽ làm người khác nghi ngờ hay sao.."