"Sao vậy, không phải vừa rồi anh nói không giận em nữa rồi sao.."
"Sao bây giờ lại muốn đuổi em về nữa rồi.."
Lam Thư Hân ngước lên nhìn Trạch Thế Vũ đôi mắt có chút ngấn lệ...
"Không phải là anh giận em, nhưng anh sợ em không chịu nổi vất vả.."
"Vả lại anh còn rất nhiều công việc ở công ty cần phải giải quyết, không thể mất nhiều thời gian ở đây thêm nữa.."
Trạch Thế Vũ nhanh chóng lên tiếng giải thích cho cô ả hiểu...
"Không em không sợ vất vả, nếu anh sợ em làm ảnh hưởng thời gian của mọi người, em hứa sẽ không than mệt mỏi nữa, sẽ cố gắng cùng mọi người.."
Lam Thư Hân vẫn kiên quyết không chịu quay về, muốn đi theo Trạch Thế Vũ...
"Em chắc rằng mình sẽ làm được.."
Anh nghi ngờ hỏi lại, không tin cô ả có thể chịu nổi...
"Thật, vì anh em sẽ làm được.."
Cô ả liền gật đầu đáp lại ngay...
"Được anh tin em.."
Lần này xem như Trạch Thế Vũ tạm tin tưởng cô ả một lần nữa đi, nếu không làm được mà còn tiếp tục cản trở, anh sẽ không nhân nhượng nữa mà đuổi thẳng cô ả quay về...
Trong khi đó Lam Thư Hân cứ nghĩ rằng mình đã nhận được sự tin tưởng của Trạch Thế Vũ thì vui mừng không thôi...
Qua một lúc sau đó Tô Mạn Ninh và Phó Thiên cũng thức dậy, thu dọn gấp lều lại gọn gàng, rồi mới ra tụ họp với hai người kia..
Mọi người dùng bữa sáng bằng thực phẩm đóng gói, nhưng không ai nói với ai một lời nào cả, sau khi dùng xong thì lại tiếp tục lên đường...
Lần này thật sự rất khác, đã đi được một đoạn rất xa rồi nhưng Lam Thư Hân lại chẳng than vãn một tiếng nào, mặc dù xem qua nét mặt của cô ả rất mệt...
Cả bốn người rất nhanh đã leo gần đến đỉnh núi Sơn Vân, lúc này mọi người đều đã thấm mệt vì trời cũng đã quá trưa..
Nên quyết định ngồi xuống nghỉ chân một lúc sẽ đi tiếp, Phó Thiên lấy nước chia cho mọi người, rồi bước đến bên cạnh Tô Mạn Ninh ngồi xuống...
Được một lúc Lam Thư Hân cảm thấy bụng mình hơi đau, liền quay sang nhìn Trạch Thế Vũ nói...
"Thế Vũ bụng em đau quá.."
"Em muốn đi vệ sinh.."
"Ừm em mau đi đi, anh sẽ ở đây đợi.."
Trạch Thế Vũ nghe xong liền bảo cô ả đi ngay đi, mọi người sẽ ở đây đợi cô ả quay lại, lo lắng cô ả gặp chuyện gì nên đã vội lên tiếng nhắc nhở...
"Nhớ cẩn thận đấy..."
"Em biết rồi, em sẽ quay lại ngay."
Nói xong thì chạy nhanh về phía đám cây rậm rạp kia..
Qua một lúc bên phía Tô Mạn Ninh bổng phát ra tiếng la hét khiến cho người người vô cùng hoảng hốt, tức tốc chạy ngay đến xem có chuyện gì...
"Á..."
Cả ba vừa chạy đến đã nhìn thấy Lam Thư Hân ngồi bệt dưới đất, một bên chân được cô ả bóp chặt lại, vẻ mặt sợ hãi như thể vừa bị thứ gì đó tấn công...
"Thế Vũ cứu em.."
Cô ả vừa gặp Trạch Thế Vũ liền khóc òa lên nức nở...
"Thư Hân em làm sao vậy.."
Trạch Thế Vũ nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh muốn biết cô ả đã xảy ra chuyện gì...
"Rắn, có rắn..em vừa bị nó cắn, Thế Vũ cứu em, em không muốn chết đâu, hix.."
"Cái gì em bị rắn cắn sao."
"Ừm.."
Tô Mạn Ninh vừa nghe cô ả nói thì nhanh chóng ngồi xuống, đẩy Trạch Thế Vũ sang một bên để mình xem qua vết cắn...
Do Lam Thư Hân đang mặc quần jean bó sát nên cô phải xé rách một phần góc quần để kiểm tra...
"Đúng là bị rắn độc cắn thật.."
Tô Mạn Ninh quan sát vết thương bị bầm đen thì nhận ra ngay...
"Bây giờ phải làm sao đây, ở đây không có huyết thanh làm sao chữa cho Lam tiểu thư đây.."
Phó Thiên lo lắng cho sự an toàn của cô ả nói...
"Không sao tôi có cái này, có thể ngăn chặn độc chạy về tim..."
Sau đó cô liền lấy nắm thuốc giải độc rắn vô tình hái được hôm qua mang ra, nhai nát sau đó đắp lên vùng da bị rắn độc cắn...
"Mạn Ninh đây là gì vậy..."
Phó Thiên mặc dù là một bác sĩ giỏi, nhưng đối với những lá thuốc chữa bệnh như vậy thì anh không rành lắm...
"Một loại lá có thể kìm được nộc độc của rắn.."
"Nhưng đây chỉ là cách tạm thời, cô ta bị rắn độc cắn, vẫn phải được đưa đến bệnh viện ngay.."
Đây cũng là đều khiến cho Tô Mạn Ninh cảm thấy lo lắng bây giờ, sau đó cô liền nhận ra dưới đất có vài bông hoa quỳnh..
Đảo mắt xung quanh nhìn thấy một bụi hoa quỳnh phía kia, liền hiểu ra vấn đề vì sao cô ả lại bị rắn độc cắn trúng rồi, liền ngước lên nhìn Lam Thư Hân nói..
"Có phải cô đã hái hoa quỳnh phái kia không.."
Tô Mạn Ninh liền đá mắt về phía bụi hoa quỳnh kia....
"Đúng vậy, tôi chỉ hái có vài bông hoa, không biết ở đâu một con rắn lao ra, tôi hoảng sợ quá bỏ chạy đến đây thì bị nó cắn vào chân.."
Lam Thư Hân hoảng sợ kể lại chuyện vừa rồi, trong lúc quay lại vô tình nhìn thấy những bông hoa quỳnh quá đẹp, nên đã nán lại hái vài bông mang đến cho anh, không biết con rắn từ đâu xuất hiện....
"Sao bây giờ lại muốn đuổi em về nữa rồi.."
Lam Thư Hân ngước lên nhìn Trạch Thế Vũ đôi mắt có chút ngấn lệ...
"Không phải là anh giận em, nhưng anh sợ em không chịu nổi vất vả.."
"Vả lại anh còn rất nhiều công việc ở công ty cần phải giải quyết, không thể mất nhiều thời gian ở đây thêm nữa.."
Trạch Thế Vũ nhanh chóng lên tiếng giải thích cho cô ả hiểu...
"Không em không sợ vất vả, nếu anh sợ em làm ảnh hưởng thời gian của mọi người, em hứa sẽ không than mệt mỏi nữa, sẽ cố gắng cùng mọi người.."
Lam Thư Hân vẫn kiên quyết không chịu quay về, muốn đi theo Trạch Thế Vũ...
"Em chắc rằng mình sẽ làm được.."
Anh nghi ngờ hỏi lại, không tin cô ả có thể chịu nổi...
"Thật, vì anh em sẽ làm được.."
Cô ả liền gật đầu đáp lại ngay...
"Được anh tin em.."
Lần này xem như Trạch Thế Vũ tạm tin tưởng cô ả một lần nữa đi, nếu không làm được mà còn tiếp tục cản trở, anh sẽ không nhân nhượng nữa mà đuổi thẳng cô ả quay về...
Trong khi đó Lam Thư Hân cứ nghĩ rằng mình đã nhận được sự tin tưởng của Trạch Thế Vũ thì vui mừng không thôi...
Qua một lúc sau đó Tô Mạn Ninh và Phó Thiên cũng thức dậy, thu dọn gấp lều lại gọn gàng, rồi mới ra tụ họp với hai người kia..
Mọi người dùng bữa sáng bằng thực phẩm đóng gói, nhưng không ai nói với ai một lời nào cả, sau khi dùng xong thì lại tiếp tục lên đường...
Lần này thật sự rất khác, đã đi được một đoạn rất xa rồi nhưng Lam Thư Hân lại chẳng than vãn một tiếng nào, mặc dù xem qua nét mặt của cô ả rất mệt...
Cả bốn người rất nhanh đã leo gần đến đỉnh núi Sơn Vân, lúc này mọi người đều đã thấm mệt vì trời cũng đã quá trưa..
Nên quyết định ngồi xuống nghỉ chân một lúc sẽ đi tiếp, Phó Thiên lấy nước chia cho mọi người, rồi bước đến bên cạnh Tô Mạn Ninh ngồi xuống...
Được một lúc Lam Thư Hân cảm thấy bụng mình hơi đau, liền quay sang nhìn Trạch Thế Vũ nói...
"Thế Vũ bụng em đau quá.."
"Em muốn đi vệ sinh.."
"Ừm em mau đi đi, anh sẽ ở đây đợi.."
Trạch Thế Vũ nghe xong liền bảo cô ả đi ngay đi, mọi người sẽ ở đây đợi cô ả quay lại, lo lắng cô ả gặp chuyện gì nên đã vội lên tiếng nhắc nhở...
"Nhớ cẩn thận đấy..."
"Em biết rồi, em sẽ quay lại ngay."
Nói xong thì chạy nhanh về phía đám cây rậm rạp kia..
Qua một lúc bên phía Tô Mạn Ninh bổng phát ra tiếng la hét khiến cho người người vô cùng hoảng hốt, tức tốc chạy ngay đến xem có chuyện gì...
"Á..."
Cả ba vừa chạy đến đã nhìn thấy Lam Thư Hân ngồi bệt dưới đất, một bên chân được cô ả bóp chặt lại, vẻ mặt sợ hãi như thể vừa bị thứ gì đó tấn công...
"Thế Vũ cứu em.."
Cô ả vừa gặp Trạch Thế Vũ liền khóc òa lên nức nở...
"Thư Hân em làm sao vậy.."
Trạch Thế Vũ nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh muốn biết cô ả đã xảy ra chuyện gì...
"Rắn, có rắn..em vừa bị nó cắn, Thế Vũ cứu em, em không muốn chết đâu, hix.."
"Cái gì em bị rắn cắn sao."
"Ừm.."
Tô Mạn Ninh vừa nghe cô ả nói thì nhanh chóng ngồi xuống, đẩy Trạch Thế Vũ sang một bên để mình xem qua vết cắn...
Do Lam Thư Hân đang mặc quần jean bó sát nên cô phải xé rách một phần góc quần để kiểm tra...
"Đúng là bị rắn độc cắn thật.."
Tô Mạn Ninh quan sát vết thương bị bầm đen thì nhận ra ngay...
"Bây giờ phải làm sao đây, ở đây không có huyết thanh làm sao chữa cho Lam tiểu thư đây.."
Phó Thiên lo lắng cho sự an toàn của cô ả nói...
"Không sao tôi có cái này, có thể ngăn chặn độc chạy về tim..."
Sau đó cô liền lấy nắm thuốc giải độc rắn vô tình hái được hôm qua mang ra, nhai nát sau đó đắp lên vùng da bị rắn độc cắn...
"Mạn Ninh đây là gì vậy..."
Phó Thiên mặc dù là một bác sĩ giỏi, nhưng đối với những lá thuốc chữa bệnh như vậy thì anh không rành lắm...
"Một loại lá có thể kìm được nộc độc của rắn.."
"Nhưng đây chỉ là cách tạm thời, cô ta bị rắn độc cắn, vẫn phải được đưa đến bệnh viện ngay.."
Đây cũng là đều khiến cho Tô Mạn Ninh cảm thấy lo lắng bây giờ, sau đó cô liền nhận ra dưới đất có vài bông hoa quỳnh..
Đảo mắt xung quanh nhìn thấy một bụi hoa quỳnh phía kia, liền hiểu ra vấn đề vì sao cô ả lại bị rắn độc cắn trúng rồi, liền ngước lên nhìn Lam Thư Hân nói..
"Có phải cô đã hái hoa quỳnh phái kia không.."
Tô Mạn Ninh liền đá mắt về phía bụi hoa quỳnh kia....
"Đúng vậy, tôi chỉ hái có vài bông hoa, không biết ở đâu một con rắn lao ra, tôi hoảng sợ quá bỏ chạy đến đây thì bị nó cắn vào chân.."
Lam Thư Hân hoảng sợ kể lại chuyện vừa rồi, trong lúc quay lại vô tình nhìn thấy những bông hoa quỳnh quá đẹp, nên đã nán lại hái vài bông mang đến cho anh, không biết con rắn từ đâu xuất hiện....