Mục lục
XUYÊN KHÔNG: ĐÁNH ĐUỔI TIỂU TAM, TRỞ THÀNH CHÍNH THẤT ĐƯỢC SỦNG
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuy có chút giật mình, nhưng khi vừa nhìn thấy người bước vào là Tư Nhã, khuôn mặt liền trở nên vui vẻ, lao đến ôm lấy Tư Nhã như một đứa trẻ...

"Nhã Nhã mình nhớ cậu lắm đấy.."

Ngay lập tức Trạch Thế Vũ thật sự không thể tin vào những gì mà mình vừa nhìn thấy, Tô Mạn Ninh bây giờ và Tô Mạn Ninh của lúc nãy thật sự rất khác...

"Mình cũng lo lắng cho cậu lắm đấy.."

"Sao này không được như vậy nữa, nếu muốn đi đến những chỗ nguy hiểm như vậy, phải để mình đi theo biết chưa.."

Tư Nhã yêu chiều ôm lấy Tô Mạn Ninh, cả hai cứ như một cặp đôi đang yêu nhau, nhưng trong thực tế cả hai đều coi nhau như chị em ruột thịt mà đối đãi....

"Mình hiểu rồi, sau này trước khi làm gì mình đều sẽ nói với cậu.."

"Biết vậy thì tốt.."

"Mà này cậu định đi đâu vậy.."

Tư Nhã búng tay nhẹ một cái lên trán của Tô Mạn Ninh, sau đó lại thấy hành động gấp gáp của cô thì vội lên tiếng...



"Mình.. mình nghe nói, Phó Thiên anh ấy vì cứu mình mà bị thương, nên muốn đi xem thử anh ấy có sao không.."

Tô Mạn Ninh ngập ngừng nhìn Tư Nhã nói..

Trong khi đó Tư Nhã vừa nghe thấy Tô Mạn Ninh muốn đi tìm cái tên bác sĩ ẻo lả kia, thì có chút khó chịu, liền lên tiếng ngăn cản...

"Không được, cậu mới vừa tỉnh dậy, vẫn chưa khỏe hẳn.."

"không được chạy lung tung, mau lên giường nằm cho mình.."

"Còn cái tên bác sĩ kia hắn không bị gì nghiêm trọng cả, khi nào xong việc hắn ta sẽ tự động đến đây thăm cậu thôi.."

"Không việc gì phải đi tìm hắn ta cả, cậu bị thế này cũng là vì cái bệnh viện này thôi, mà người chịu lợi ích cuối cùng vẫn là hắn thôi.."

"Còn việc cứu cậu cũng chỉ là trách nhiệm mà thôi, không cần phải biết ơn làm gì.."

"Rảnh rỗi thì tự chăm sóc bản thân cho tốt, đừng để mình phải lo lắng thêm nữa..."

Tư Nhã vừa nói vừa kéo Tô Mạn Ninh quay về giường nằm xuống, chu đáo kéo chăn lên trùm ngang người cho cô...

Sau đó liền gật đầu chào hỏi Trạch Thế Vũ một cái, nhưng đôi môi đỏ mọng vẫn chưa chịu dừng lại, luyên thuyên nói một tràn, như thể đang vạch tội Phó Thiên vậy...

Mà Tô Mạn Ninh cũng nhanh chóng nhận ra, Tư Nhã chẳng có hiện cảm tốt đẹp gì đối với Phó Thiên, cứ như gặp phải kẻ thù của cô vậy...

Mặc dù không rõ nguyên nhân, nhưng Tô Mạn Ninh vẫn rất hiểu chuyện, không hỏi gì thêm nữa, khi thấy cô bạn mình đang có vẻ tức giận như vậy...

Sau khi giáo huấn Tô Mạn Ninh xong, Tư Nhã liền quay sang nhìn Trạch Thế Vũ, vẻ mặt lúc này cũng trở nên nể trọng hơn...

Nói gì đi nữa thì Trạch Thế Vũ cũng là chồng bạn thân cô, mà cũng là sếp của anh trai, Tư Nhã đâu thể nói chuyện thiếu lịch sự được...



"Trạch tổng anh cũng nên quay về phòng nghỉ ngơi một chút đi.."

"Ninh Ninh ở đây đã có tôi chăm sóc rồi, nếu có chuyện gì tôi sẽ báo cho anh biết ngay.."

Trạch Thế Vũ cũng không muốn ở lại đây cản trở hai người họ nói chuyện với nhau...

Nhưng trong lòng vẫn thầm suy tính...

**Dù sao có Tư Nhã ở đây, Tô Mạn Ninh muốn đi tìm Phó Thiên cũng không dễ dàng gì, việc cần làm bây giờ là nghỉ ngơi thôi..**

"Được vậy tôi về phòng đây, nếu cô ấy xảy ra chuyện gì thì cứ gọi cho tôi.."

Trạch Thế Vũ nói xong thì đứng dậy, trước khi rời khỏi không quên dùng giấy ghi lại số điện thoại của mình đặt lên bàn...

Mà lúc này Tô Mạn Ninh nhìn thấy hai người họ nói chuyện thân thiết như vậy, có chút nghi ngờ liền bật ngồi dậy nhìn Tư Nhã nói..

"Hai người quen biết nhau sao.."

"Không quen, cậu ghen à..."

"Không mình không ghen đâu, nhưng thái độ của cậu nói chuyện với anh ta, có phần kính trọng lắm đấy.."

Tư Nhã nhìn Tô Mạn Ninh thở dài một cái đầy bất lực nói..

"Cô gái à, ở đây ai mà không biết chồng cậu là ông trùm của giới thượng lưu chứ, chỉ một câu nói của anh ta thôi, ngày mai mình sẽ khó mà nhìn thấy mặt trời đấy.."

Ngay lập tức làm Tô Mạn Ninh phải há hốc mồm kinh ngạc, không ngờ Trạch Thế Vũ còn đáng sợ hơn những gì mà cô biết..

"Mà này cậu đã đói chưa đấy, mình vừa cho cháo cho cậu đây này.."

Tư Nhã lo lắng Tô Mạn Ninh vừa tỉnh dậy sẽ thấy đói, nên đã nhanh chóng xuống căn tin bệnh viện mua cháo cho cô...

Mà lúc này Tô Mạn Ninh mới nhận ra cái bụng của mình đang không ngừng đánh trống, liền mỉm một cái nhìn Tư Nhã nói...

"Nhờ cậu nhắc mình mới cảm thấy đói đó, bụng mình không ngừng đánh trống phản kháng đây này.."

"Được rồi để mình lấy ra tô cho cậu dùng ngay đây.."

Tư Nhã cũng ở lại bệnh viện chăm sóc cho Tô Mạn Ninh đến khi xuất viện thì cô mới quay về nhà mình...

Còn chuyện Tư Nhã là em gái của Tư Duệ sẽ là một bí mật riêng của ba người...Tư Duệ, Tư Nhã và Phó Thiên..)

...----------------...

Vài ngày sau...

Trạch Thế Vũ và Tô Mạn Ninh cũng xuất viện về nhà, quản gia Hà nhìn thấy hai người về rồi thì vui mừng chạy ra đón...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK