"Hay là cô cho tôi số điện thoại đi khi nào xong việc tôi sẽ gọi lại cho cô ngay, được không..."
Phó Thiên tuy có chút mất kiên nhẫn, nhưng vẫn cố đè nén xuống gượng cười nói...
"Không được, tôi không thể để anh đi, nếu như bây giờ không giữ anh lại, lỡ như anh trốn mất, thì làm sao cứu bạn tôi đây.."
Tư Nhã vẫn không chịu buông tay, hai tay giữ cánh tay của Phó Thiên càng lúc càng chặt thêm, lại dùng lực mạnh khiến cho tay cậu cảm thấy đau...
Ngay lúc này Phó Thiên thật sự không thể nhẫn nhịn với cô gái này nữa, khuôn mặt tràn đầy sự tức giận, muốn hất tay Tư Nhã ra nhưng không được...
Thật sự muốn mắng cho cô gái này một trận, nhưng nhớ lại mình đang đứng dưới sảnh bệnh viện, không thể làm mất hình tượng được...
Càng không thể ngờ được là bà cô này lại lỳ lợm đến như vậy, trong lòng không ngừng mắng chửi cái tên Tư Duệ kia..
**Nếu không phải tại cái tên Tư Duệ kia, cứ liên tục lãi nhãi bên tai, mình cũng không cần phải mất nhiều thời gian giải thích, có lẽ đã tránh được cái bà cô cản đường này rồi...**
**Không hiểu cái bà cô này có phải là con gái không nữa, sau dùng lực mạnh vậy, làm tay mình muốn gãy đôi luôn rồi..**
Phó Thiên lần nữa cố chịu đựng cơn đau ở cánh tay, thở dài một cái nhìn Tư Nhã nói, vẻ mặt không một chút nhẫn nại...
"Cô à, hiện giờ tôi đang thật sự có chuyện rất gấp cần phải đi ngay, còn việc cứu người bạn nào đó của cô thì tôi xin lỗi, cô tìm bác sĩ khác vậy.."
"Bệnh viện này có rất nhiều bác sĩ giỏi, không phải chỉ duy nhất mình tôi đâu ha..."
"Tôi đã nói rõ ràng như vậy rồi, cô có thể buông tay được rồi chứ.."
"*Tay tôi cũng làm bằng xương bằng thịt, cũng biết đau đấy*.."
Câu cuối Phó Thiên nói bằng âm lượng nhỏ lại, chắc cũng chỉ đủ để Tư Nhã nghe thấy...
Trong khi Tư Nhã chỉ nhếch mép cười khiển một cái, không ngờ cái tên bác sĩ này lại chịu đòn tệ như vậy, đúng là dạng công tử bột đây mà..
Tư Nhã bắt đầu cảm thấy tức giận khi cái tên bác sĩ này cứ không chịu hợp tác, lực ở tay không giảm đi mà ngược lại còn mạnh hơn...
"*Á*...."
Phó Thiên vì quá đau mà hét to lên một tiếng, khiến cho mọi người ở đại sảnh đều nhìn sang phía hai người họ...
Tư Nhã liền quay sang nhìn mọi người, giả vờ mỉm cười như không có chuyện gì cả, cô còn giả vờ xem cánh tay của cậu có bị làm sao không...
Sau khi mọi người không quan tâm đến họ nữa, lúc này ánh mắt Tư Nhã liền trở nên tràn đầy sát khí...
Tư Nhã tuy là con gái nhưng chiều cao lại rất ấn tượng, mang thêm giày cao gót, nên cũng chẳng thua kém gì nhiều so với Phó Thiên...
"*Tôi cũng muốn nói cho anh biết, nếu ở đây không phải là bệnh viện thì anh chắc chắn đã bị tôi đấm vào mặt rồi*.."
"*Cô dám*..."
Phó Thiên cũng không sợ hãi gì mà đáp lại, cậu sẽ bảo Tư Duệ trừng trị cô gái ngang ngược này...
Cũng trong lúc này, Tư Duệ sau khi gọi người cứu hộ đến giúp mình tìm kiếm, nhanh chóng xuống thang máy tụ họp với Phó Thiên...
Vừa bước ra khỏi thang máy đã nhìn thấy Phó Thiên đang đứng ở sảnh, liền bước đến hỏi..
"*Phó Thiên sau cậu còn đứng đây, không phải cậu xuống trước lấy xe sau*..."
Trong khi đó Phó Thiên và Tư Nhã đang trừng mắt nhìn nhau, một chín một mười chẳng ai chịu thua ai...
Mặc dù đang cãi nhau, nhưng khi vừa nghe thấy giọng nói quen thuộc của anh trai mình, thì Tư Nhã không thể không bất ngờ...
Ánh mắt liền đảo sang nhìn người đàn ông kia, không khỏi vui mừng mà hốt lên...
"Anh..."
Không phải nói chứ thành phố Hải Vân này thật sự rất rộng lớn, nhưng mà Tư Duệ thật sự cũng trốn rất kĩ, Tư Nhã muốn tìm thế nào cũng không thấy, tự dưng vô tình lại gặp được ở đây...
"Tư Nhã sao em lại xuất hiện ở đây.."
Tư Duệ cũng rất ngạc nhiên khi nhìn thấy em gái mình xuất hiện ở đây, lại trong tình huống lôi lôi kéo kéo với bạn thân mình nữa...
Trong khi đó Phó Thiên lại tỏ ra vô cùng kinh ngạc hơn, khi biết bà cô đứng trước mặt mình là em của Tư Duệ, nhớ lại những lần trước...
***Không phải Tư Duệ từng bảo em gái cậu ấy rất hiền lại còn ngoan ngoãn nữa, vậy người trước mắt mình là thế nào đây*..**
"*Cậu nói đây là em gái, người mà cậu thường nhắc đến sao*.."
Phó Thiên đưa ánh mắt ngạc nhiên nhìn qua Tư Duệ, thật sự muốn nghe từ miệng cậu ấy bảo là không phải...
"*Đúng vậy là Tư Nhã đấy, sao vậy*.."
"*Mà cậu với em gái mình quen biết nhau sao*..."
Tư Duệ cũng thuận miệng nên hỏi, Phó Thiên là người đàn ông tốt nếu Tư Nhã thành đôi với cậu ấ, con bé chắc chắn sẽ rất hạnh phúc...
"*Không có.." (Không có*..")
Cả hai đồng thanh lên tiếng, Tư Nhã cũng nhanh chóng lấy tay ra khỏi người của Phó Thiên, vẻ mặt nhìn nhau vô cùng lúng túng...
Tư Duệ nghe thấy chỉ mỉm cười một cái, biết cả hai đang khó xử, nhanh chóng quay lại chuyện chính...
"*Nếu đã không quen biết nhau thì thôi*.."
Phó Thiên tuy có chút mất kiên nhẫn, nhưng vẫn cố đè nén xuống gượng cười nói...
"Không được, tôi không thể để anh đi, nếu như bây giờ không giữ anh lại, lỡ như anh trốn mất, thì làm sao cứu bạn tôi đây.."
Tư Nhã vẫn không chịu buông tay, hai tay giữ cánh tay của Phó Thiên càng lúc càng chặt thêm, lại dùng lực mạnh khiến cho tay cậu cảm thấy đau...
Ngay lúc này Phó Thiên thật sự không thể nhẫn nhịn với cô gái này nữa, khuôn mặt tràn đầy sự tức giận, muốn hất tay Tư Nhã ra nhưng không được...
Thật sự muốn mắng cho cô gái này một trận, nhưng nhớ lại mình đang đứng dưới sảnh bệnh viện, không thể làm mất hình tượng được...
Càng không thể ngờ được là bà cô này lại lỳ lợm đến như vậy, trong lòng không ngừng mắng chửi cái tên Tư Duệ kia..
**Nếu không phải tại cái tên Tư Duệ kia, cứ liên tục lãi nhãi bên tai, mình cũng không cần phải mất nhiều thời gian giải thích, có lẽ đã tránh được cái bà cô cản đường này rồi...**
**Không hiểu cái bà cô này có phải là con gái không nữa, sau dùng lực mạnh vậy, làm tay mình muốn gãy đôi luôn rồi..**
Phó Thiên lần nữa cố chịu đựng cơn đau ở cánh tay, thở dài một cái nhìn Tư Nhã nói, vẻ mặt không một chút nhẫn nại...
"Cô à, hiện giờ tôi đang thật sự có chuyện rất gấp cần phải đi ngay, còn việc cứu người bạn nào đó của cô thì tôi xin lỗi, cô tìm bác sĩ khác vậy.."
"Bệnh viện này có rất nhiều bác sĩ giỏi, không phải chỉ duy nhất mình tôi đâu ha..."
"Tôi đã nói rõ ràng như vậy rồi, cô có thể buông tay được rồi chứ.."
"*Tay tôi cũng làm bằng xương bằng thịt, cũng biết đau đấy*.."
Câu cuối Phó Thiên nói bằng âm lượng nhỏ lại, chắc cũng chỉ đủ để Tư Nhã nghe thấy...
Trong khi Tư Nhã chỉ nhếch mép cười khiển một cái, không ngờ cái tên bác sĩ này lại chịu đòn tệ như vậy, đúng là dạng công tử bột đây mà..
Tư Nhã bắt đầu cảm thấy tức giận khi cái tên bác sĩ này cứ không chịu hợp tác, lực ở tay không giảm đi mà ngược lại còn mạnh hơn...
"*Á*...."
Phó Thiên vì quá đau mà hét to lên một tiếng, khiến cho mọi người ở đại sảnh đều nhìn sang phía hai người họ...
Tư Nhã liền quay sang nhìn mọi người, giả vờ mỉm cười như không có chuyện gì cả, cô còn giả vờ xem cánh tay của cậu có bị làm sao không...
Sau khi mọi người không quan tâm đến họ nữa, lúc này ánh mắt Tư Nhã liền trở nên tràn đầy sát khí...
Tư Nhã tuy là con gái nhưng chiều cao lại rất ấn tượng, mang thêm giày cao gót, nên cũng chẳng thua kém gì nhiều so với Phó Thiên...
"*Tôi cũng muốn nói cho anh biết, nếu ở đây không phải là bệnh viện thì anh chắc chắn đã bị tôi đấm vào mặt rồi*.."
"*Cô dám*..."
Phó Thiên cũng không sợ hãi gì mà đáp lại, cậu sẽ bảo Tư Duệ trừng trị cô gái ngang ngược này...
Cũng trong lúc này, Tư Duệ sau khi gọi người cứu hộ đến giúp mình tìm kiếm, nhanh chóng xuống thang máy tụ họp với Phó Thiên...
Vừa bước ra khỏi thang máy đã nhìn thấy Phó Thiên đang đứng ở sảnh, liền bước đến hỏi..
"*Phó Thiên sau cậu còn đứng đây, không phải cậu xuống trước lấy xe sau*..."
Trong khi đó Phó Thiên và Tư Nhã đang trừng mắt nhìn nhau, một chín một mười chẳng ai chịu thua ai...
Mặc dù đang cãi nhau, nhưng khi vừa nghe thấy giọng nói quen thuộc của anh trai mình, thì Tư Nhã không thể không bất ngờ...
Ánh mắt liền đảo sang nhìn người đàn ông kia, không khỏi vui mừng mà hốt lên...
"Anh..."
Không phải nói chứ thành phố Hải Vân này thật sự rất rộng lớn, nhưng mà Tư Duệ thật sự cũng trốn rất kĩ, Tư Nhã muốn tìm thế nào cũng không thấy, tự dưng vô tình lại gặp được ở đây...
"Tư Nhã sao em lại xuất hiện ở đây.."
Tư Duệ cũng rất ngạc nhiên khi nhìn thấy em gái mình xuất hiện ở đây, lại trong tình huống lôi lôi kéo kéo với bạn thân mình nữa...
Trong khi đó Phó Thiên lại tỏ ra vô cùng kinh ngạc hơn, khi biết bà cô đứng trước mặt mình là em của Tư Duệ, nhớ lại những lần trước...
***Không phải Tư Duệ từng bảo em gái cậu ấy rất hiền lại còn ngoan ngoãn nữa, vậy người trước mắt mình là thế nào đây*..**
"*Cậu nói đây là em gái, người mà cậu thường nhắc đến sao*.."
Phó Thiên đưa ánh mắt ngạc nhiên nhìn qua Tư Duệ, thật sự muốn nghe từ miệng cậu ấy bảo là không phải...
"*Đúng vậy là Tư Nhã đấy, sao vậy*.."
"*Mà cậu với em gái mình quen biết nhau sao*..."
Tư Duệ cũng thuận miệng nên hỏi, Phó Thiên là người đàn ông tốt nếu Tư Nhã thành đôi với cậu ấ, con bé chắc chắn sẽ rất hạnh phúc...
"*Không có.." (Không có*..")
Cả hai đồng thanh lên tiếng, Tư Nhã cũng nhanh chóng lấy tay ra khỏi người của Phó Thiên, vẻ mặt nhìn nhau vô cùng lúng túng...
Tư Duệ nghe thấy chỉ mỉm cười một cái, biết cả hai đang khó xử, nhanh chóng quay lại chuyện chính...
"*Nếu đã không quen biết nhau thì thôi*.."