Tư Nhã vẫn muốn lên đó để tìm Tô Mạn Ninh, muốn chắc chắn rằng cô có gặp nguy hiểm gì hay không, mặc dù hiện tại trong lòng cũng rất bất an...
"Quan trọng gì chứ, đừng có gạt anh.."
"Em thì có việc gì quan trọng trên đó chứ.."
"Thôi làm ơn về giùm anh cái.."
Tư Duệ cứ tưởng rằng em gái mình đang nói dối, lần nữa nắm lấy bàn tay Tư Nhã đặt chiếc chìa khóa vào, sau đó quay người cô lại đẩy về...
Lần này Tư Nhã thật sự giận dỗi anh mình rồi, cô không rời đi mà trực tiếp bóp chặt chiếc chìa khóa trên tay..
Xoay người nhìn lại anh trai với vẻ mặt vô cùng đáng sợ, giọng điệu bất mãn lớn tiếng nói với Tư Duệ...
"Em không về, em muốn lên trên đó để tìm bạn em.."
"Mấy hôm trước cô ấy đi cùng với cái tên bác sĩ kia đến nay vẫn chưa quay về, em thật sự rất lo lắng cô ấy, lỡ cô ấy xảy ra chuyện gì rồi sao.."
"Cô ấy là người bạn thân duy nhất đồng ý kết bạn với em, cũng là người đầu tiên đối xử với em thật lòng, em phải đi tìm cô ấy về, em không muốn cô ấy chết..."
Tư Nhã không kiềm được nuớc mắt, bước đến ôm lấy anh trai mà òa khóc nức nở như một đứa trẻ....
Trong khi đó Tư Duệ lại được một phen cả kinh, đây được xem là lần thứ hai, cậu thấy em gái mình khóc đến đau lòng như vậy...
Lần đầu tiên Tư Duệ thấy là lúc cậu gấp rút rời khỏi nhà, vì không muốn bị em gái mình ngăn cản nên đã vội nắp vào một góc...
Tư Nhã cũng vì không tìm được anh trai mà khóc một trận đến đau lòng, sau đó liền bị bệnh đến mấy ngày mới hết...
Mà Tư Duệ lúc này cũng muốn biết người bạn mà Tư Nhã tìm kiếm là ai, không biết ngoài Trạch tổng ra thì cái tên Phó Thiên lại dẫn ai vào nguy hiểm nữa đây...
Đều đáng sợ bây giờ là phải làm sao để Tư Nhã nín khóc đây, vì cho đến giờ ngay cả cậu cũng chưa có người yêu, làm sao biết dỗ dành con gái đây...
Chỉ đành dùng vòng tay to lớn của mình, bao bọc lấy cô em gái nhỏ mà dỗ dành an ủi, sau đó liền thở dài một hơi, khi thấy mọi người đi đường đang nhìn mình mà xì xào to nhỏ, ánh mắt bất lực lên tiếng thôi thì chỉ đành thuận theo ý của Tư Nhã vậy..
"Được rồi, em đừng có khóc nữa, mọi người đều đang nhìn chúng ta kia kìa.."
"*Em mặc kệ, khi nào anh đồng ý thì em mới dừng khóc*..."
"*Còn bọn họ muốn nhìn thì cứ để họ nhìn đi*.."
Tư Nhã vẫn ôm chặt lấy anh trai, mặc dù đã không còn khóc nữa, nhưng tiếng nấc nghẹn vẫn còn....
"*Rồi anh chịu thua*.."
"*Anh đồng ý cho em theo cùng là được chứ gì*.."
Tư Duệ đẩy nhẹ em gái ra, sau đó véo nhẹ chóp mũi Tư Nhã, không quên giúp em gái lau sạch nước mắt trên mặt.."
"*Anh trai của em thật tốt*.."
Tư Nhã lúc này mới chịu nở nụ cười nhìn anh trai nói, không quên khịa anh trai một cái...
"*Nếu anh không cho em đi, em sẽ về mách cha, bảo anh trai ăn hiếp mình, xem thử cha có đánh nát mông anh không*.."
"Được rồi, không phải anh đã đồng ý rồi sao, cô ba của tôi ơi, tha thứ cho tôi đi.."
"Không dễ vậy đâu, việc lần này có thể bỏ qua, nhưng chuyện anh bỏ rơi em đi nhiều năm như vậy, thì không dễ dàng bỏ qua như thế đâu.."
"..............."
Hai anh em lại cười nói vui vẻ với nhau, lúc này một lúc kẹt xe Phó Thiên cuối cùng cũng đã lái được xe ra ngoài...
Cả ba người nhanh chóng đến chân núi Sơn Vân, những người cứu hộ đều đã có mặt ở đó..
Mặc dù bầu trời vẫn còn chưa sáng hẳn, nhưng mọi người đều mang đèn pin lên đường...
Sau đó Phó Thiên liền dẫn mọi người đi theo con đường mòn lần trước, không quên nhắc nhở mọi người phải cẩn thận, vì đường có vẻ khá trơn trượt...
Với sức lực của những người đàn ông khỏe mạnh, không mất bao nhiêu thời gian, khi trời vừa sáng thì mọi người cũng đã tìm thấy họ.....
Cả hai đang trong tình trạng kiệt sức mà ngất đi, Phó Thiên nhanh chóng chạy đến kiểm tra, liền phát hiện trên người Tô Mạn Ninh có nhiều vết chầy xước, nhưng không đáng kể...
Quay sang nhìn Trạch Thế Vũ khiến cậu có chút hoảng sợ vì trên người có nhiều chỗ phải băng bó, quan sát kĩ có thể thấy, trên tay vẫn còn đang đắp thuốc...
Có lẽ là lại bị rắn độc cắn, vội vã tìm kiếm lá thuốc trong balo của Tô Mạn Ninh..
Vì lần trước quay về Phó Thiên đã cho người kiểm tra công dụng của số lá thuốc này, kết quả nghiên cứu ra làm cậu có chút sững sốt...
Công dụng ngăn chặn sự phát triển của độc rất tốt, có thể làm sự suy yếu của một vài loại độc, mà cậu chưa biết đến...
Ngay khi tìm thấy thì cho vào miệng nhai nhuyễn sau đó đắp lên vết thương, nhanh chóng bảo mọi người đem băng ca đến, khiên hai người họ đến bệnh viện...
Trong khi đó Tư Nhã vừa nhìn thấy Tô Mạn Ninh đang nằm bất tỉnh thì vô cùng lo lắng, chạy ngay đến bên cạnh xem cô có còn thở hay không...
"Quan trọng gì chứ, đừng có gạt anh.."
"Em thì có việc gì quan trọng trên đó chứ.."
"Thôi làm ơn về giùm anh cái.."
Tư Duệ cứ tưởng rằng em gái mình đang nói dối, lần nữa nắm lấy bàn tay Tư Nhã đặt chiếc chìa khóa vào, sau đó quay người cô lại đẩy về...
Lần này Tư Nhã thật sự giận dỗi anh mình rồi, cô không rời đi mà trực tiếp bóp chặt chiếc chìa khóa trên tay..
Xoay người nhìn lại anh trai với vẻ mặt vô cùng đáng sợ, giọng điệu bất mãn lớn tiếng nói với Tư Duệ...
"Em không về, em muốn lên trên đó để tìm bạn em.."
"Mấy hôm trước cô ấy đi cùng với cái tên bác sĩ kia đến nay vẫn chưa quay về, em thật sự rất lo lắng cô ấy, lỡ cô ấy xảy ra chuyện gì rồi sao.."
"Cô ấy là người bạn thân duy nhất đồng ý kết bạn với em, cũng là người đầu tiên đối xử với em thật lòng, em phải đi tìm cô ấy về, em không muốn cô ấy chết..."
Tư Nhã không kiềm được nuớc mắt, bước đến ôm lấy anh trai mà òa khóc nức nở như một đứa trẻ....
Trong khi đó Tư Duệ lại được một phen cả kinh, đây được xem là lần thứ hai, cậu thấy em gái mình khóc đến đau lòng như vậy...
Lần đầu tiên Tư Duệ thấy là lúc cậu gấp rút rời khỏi nhà, vì không muốn bị em gái mình ngăn cản nên đã vội nắp vào một góc...
Tư Nhã cũng vì không tìm được anh trai mà khóc một trận đến đau lòng, sau đó liền bị bệnh đến mấy ngày mới hết...
Mà Tư Duệ lúc này cũng muốn biết người bạn mà Tư Nhã tìm kiếm là ai, không biết ngoài Trạch tổng ra thì cái tên Phó Thiên lại dẫn ai vào nguy hiểm nữa đây...
Đều đáng sợ bây giờ là phải làm sao để Tư Nhã nín khóc đây, vì cho đến giờ ngay cả cậu cũng chưa có người yêu, làm sao biết dỗ dành con gái đây...
Chỉ đành dùng vòng tay to lớn của mình, bao bọc lấy cô em gái nhỏ mà dỗ dành an ủi, sau đó liền thở dài một hơi, khi thấy mọi người đi đường đang nhìn mình mà xì xào to nhỏ, ánh mắt bất lực lên tiếng thôi thì chỉ đành thuận theo ý của Tư Nhã vậy..
"Được rồi, em đừng có khóc nữa, mọi người đều đang nhìn chúng ta kia kìa.."
"*Em mặc kệ, khi nào anh đồng ý thì em mới dừng khóc*..."
"*Còn bọn họ muốn nhìn thì cứ để họ nhìn đi*.."
Tư Nhã vẫn ôm chặt lấy anh trai, mặc dù đã không còn khóc nữa, nhưng tiếng nấc nghẹn vẫn còn....
"*Rồi anh chịu thua*.."
"*Anh đồng ý cho em theo cùng là được chứ gì*.."
Tư Duệ đẩy nhẹ em gái ra, sau đó véo nhẹ chóp mũi Tư Nhã, không quên giúp em gái lau sạch nước mắt trên mặt.."
"*Anh trai của em thật tốt*.."
Tư Nhã lúc này mới chịu nở nụ cười nhìn anh trai nói, không quên khịa anh trai một cái...
"*Nếu anh không cho em đi, em sẽ về mách cha, bảo anh trai ăn hiếp mình, xem thử cha có đánh nát mông anh không*.."
"Được rồi, không phải anh đã đồng ý rồi sao, cô ba của tôi ơi, tha thứ cho tôi đi.."
"Không dễ vậy đâu, việc lần này có thể bỏ qua, nhưng chuyện anh bỏ rơi em đi nhiều năm như vậy, thì không dễ dàng bỏ qua như thế đâu.."
"..............."
Hai anh em lại cười nói vui vẻ với nhau, lúc này một lúc kẹt xe Phó Thiên cuối cùng cũng đã lái được xe ra ngoài...
Cả ba người nhanh chóng đến chân núi Sơn Vân, những người cứu hộ đều đã có mặt ở đó..
Mặc dù bầu trời vẫn còn chưa sáng hẳn, nhưng mọi người đều mang đèn pin lên đường...
Sau đó Phó Thiên liền dẫn mọi người đi theo con đường mòn lần trước, không quên nhắc nhở mọi người phải cẩn thận, vì đường có vẻ khá trơn trượt...
Với sức lực của những người đàn ông khỏe mạnh, không mất bao nhiêu thời gian, khi trời vừa sáng thì mọi người cũng đã tìm thấy họ.....
Cả hai đang trong tình trạng kiệt sức mà ngất đi, Phó Thiên nhanh chóng chạy đến kiểm tra, liền phát hiện trên người Tô Mạn Ninh có nhiều vết chầy xước, nhưng không đáng kể...
Quay sang nhìn Trạch Thế Vũ khiến cậu có chút hoảng sợ vì trên người có nhiều chỗ phải băng bó, quan sát kĩ có thể thấy, trên tay vẫn còn đang đắp thuốc...
Có lẽ là lại bị rắn độc cắn, vội vã tìm kiếm lá thuốc trong balo của Tô Mạn Ninh..
Vì lần trước quay về Phó Thiên đã cho người kiểm tra công dụng của số lá thuốc này, kết quả nghiên cứu ra làm cậu có chút sững sốt...
Công dụng ngăn chặn sự phát triển của độc rất tốt, có thể làm sự suy yếu của một vài loại độc, mà cậu chưa biết đến...
Ngay khi tìm thấy thì cho vào miệng nhai nhuyễn sau đó đắp lên vết thương, nhanh chóng bảo mọi người đem băng ca đến, khiên hai người họ đến bệnh viện...
Trong khi đó Tư Nhã vừa nhìn thấy Tô Mạn Ninh đang nằm bất tỉnh thì vô cùng lo lắng, chạy ngay đến bên cạnh xem cô có còn thở hay không...