Tô Mạn Ninh nhìn thấy hành động này của Trạch Thế Vũ thì vô cùng ngạc nhiên, nhanh chóng ngồi bật dậy nói...
"Này sau anh không về phòng mình ngủ đi, sau lại ngủ ở phòng tôi chứ.."
"Chúng ta đã nói nước sông không phạm nước giếng kia mà, anh như vậy là có ý gì đây hả.."
Trong khi đó Trạch Thế Vũ lại xem như không có chuyện gì mà đáp lại...
"Tôi vẫn cứ muốn nước giếng phạm nước sông đấy thì sau.."
"Vẫn câu nói cũ, đây là nhà của tôi, tôi muốn ngủ ở đâu thì ngủ.."
"Mà này cô có ngủ không vậy, cứ lãi nhãi như vậy, tôi mà không ngủ được, không biết chừng sẽ làm gì cô đâu đấy.."
"Anh dám.."
"Nếu cô muốn thử, nên nhớ kĩ tôi cũng là đàn ông đấy.."
Tô Mạn Ninh tức đến không thể làm được gì, thật sự muốn bóp chết tên điên này mà...
"Nếu anh không đi vậy thì tôi đi, qua phòng khách để ngủ nhường chỗ này lại cho anh đấy.."
Tô Mạn Ninh biết mình không thể nói chuyện đàng hoàng với Trạch Thế Vũ, định qua phòng khách ngủ, nhưng ngay sau đó bị lời nói của Trạch Thế Vũ làm cho cứng họng...
"*Cô cứ từ từ lựa chọn, phòng khách khá nhiều đấy*.."
"Mà trước lúc ra khỏi phòng này thì phải suy nghĩ thật kỹ đấy, vì nếu cô đi thì chắc chắn tôi sẽ đi theo đấy.."
"Cho nên tốt nhất là cô nên nằm xuống mà ngủ đi.."
Trạch Thế Vũ vẫn thản nhiên như không có chuyện gì kéo chăn lên đắp, hai mắt vẫn nhắm chặt lại, tư thế thoải mái để đi ngủ...
"*Anh được lắm*.."
"*Trạch Thế Vũ anh là cái đồ đáng ghét*.."
"*Tức chết đi mất*.."
Tô Mạn Ninh tức giận mà hét lớn lên một cái, sau đó mới chịu ngồi xuống giường, đề phòng Trạch Thế Vũ sẽ làm gì quá đáng nên đặt một cái gối ôm ngay giữa...
Sau khi cảm thấy ổn thỏa thì mới an tâm nằm xuống kéo chăn trùm lên tận mặt, dần dần chìm sâu vào giấc ngủ...
Bên này Trạch Thế Vũ vừa nằm xuống một lúc cũng đã bắt đầu cảm thấy buồn ngủ ngay, muốn gượng dậy về phòng nhưng lại ngủ thiếp đi lúc nào không hay biết...
Cả hai ngủ một giấc thật sâu đến giữa khuya thì Trạch Thế Vũ đã phải giật mình tỉnh giấc bởi tiếng la hét của Tô Mạn Ninh..
Trạch Thế Vũ không biết trong giấc mơ Tô Mạn Ninh đã nhìn thấy những gì, có bao nhiêu nỗi đau thương mà lại khiến cô không ngừng la hét trong tuyệt vọng đến như vậy...
"Có ai không cứu chúng tôi với.. cứu với..."
"Cha mẹ, anh mọi người đừng bỏ con lại mà chờ con theo với.."
"Mọi người đâu cả rồi, đừng bỏ con mà, đừng mà..."
Trạch Thế Vũ không biết quá khứ trước kia của cô như thế nào, như nhìn giọt nước mắt đang chảy nơi khóe mắt có thể thấy cô đang rất đau lòng..
Ngay lập tức động lòng thương cảm, Trạch Thế Vũ dùng tay lau nhẹ giọt nước mắt kia, trực tiếp ôm chặt lấy Tô Mạn Ninh vào lòng mà vuốt ve, che chở...
Ngay cả lúc này Trạch Thế Vũ cũng không biết mình đang làm gì, chỉ muốn ôm Tô Mạn Ninh vào lòng, muốn cho cô sự ấm áp của mình, để cô vượt qua cơn ác mộng ấy...
Tô Mạn Ninh ngay sau đó liền cảm nhận được sự ấm áp khi nằm trọn trong vòng tay của Trạch Thế Vũ, cơ thể cũng dần nằm yên ngủ không còn run rẩy như vừa rồi..
Trạch Thế Vũ cảm nhận được người trong lòng đã say giấc thì mới có thể yên tâm ngủ tiếp...
Thật ra đây không phải lần đầu mà Tô Mạn Ninh bị như vậy, từ sau khi tỉnh dậy thì cô luôn gặp ác mộng như vậy...
Những lần sau khi gặp ác mộng thì cô thường tỉnh dậy ngay sau đó, đau lòng khóc nức nở một lúc rồi mới có thể ngủ lại được, hoặc nhiều khi phải dùng đến thuốc an thần thì mới có thể ngủ...
Nhưng lần này thì không, Tô Mạn Ninh lại ngủ rất ngon giấc, cơn ác mộng cũng nhanh chóng bị xua tan đi, thay vào đó là nắng xuân ngọt ngào, ấm áp...
Cả hai cứ như vậy ngủ thật ngon đến sáng thì Tô Mạn Ninh mới từ từ tỉnh dậy, đồng hồ sinh học của cô rất đúng giờ, luôn dậy lúc sáu giờ sáng...
Vừa tỉnh dậy đã thấy phần bụng mình nặng nề, phần cổ có chút cứng đơ do nằm trên cái gì đó cả đêm...
Ngay sau đó liền giật mình khi nhớ ra chuyện gì đó, hai mắt lập tức mở to ra, ngước nhìn lên nhìn người đàn ông phía trên mà vô cùng kinh hãi...
Nhanh chóng bật người ngồi dậy, hét to lên một cái, rồi lại không nói không rằng trực tiếp một phát đá văng Trạch Thế Vũ xuống giường...
"Á, Trạch Thế Vũ anh là cái biến thái.."
"Cái đồ dê già sau dám lợi dụng lúc tôi đang ngủ mà dở trò đồi bại vậy hả.."
Trong khi đó Trạch Thế Vũ đang say sưa ngủ chưa kịp hiểu chuyện gì đã bị đá mạnh một phát văng luôn xuống giường đầy đau đớn...
Khuôn mặt chưa tỉnh ngủ, tức giận mà hét lớn...
"Tô Mạn Ninh mới sáng cô điên cái gì vậy..".
"Trạch Thế Vũ anh còn dám hỏi như vậy nữa sau.."
"Đêm qua trước khi ngủ tôi nhớ là mình đã lấy gối chắn ngang giữa, nhưng sáng nay nó đã nằm dưới sàn.."
"Còn tôi thì nằm trong lòng anh, vậy không phải anh làm thì còn ai vào đây nữa.."
"Này sau anh không về phòng mình ngủ đi, sau lại ngủ ở phòng tôi chứ.."
"Chúng ta đã nói nước sông không phạm nước giếng kia mà, anh như vậy là có ý gì đây hả.."
Trong khi đó Trạch Thế Vũ lại xem như không có chuyện gì mà đáp lại...
"Tôi vẫn cứ muốn nước giếng phạm nước sông đấy thì sau.."
"Vẫn câu nói cũ, đây là nhà của tôi, tôi muốn ngủ ở đâu thì ngủ.."
"Mà này cô có ngủ không vậy, cứ lãi nhãi như vậy, tôi mà không ngủ được, không biết chừng sẽ làm gì cô đâu đấy.."
"Anh dám.."
"Nếu cô muốn thử, nên nhớ kĩ tôi cũng là đàn ông đấy.."
Tô Mạn Ninh tức đến không thể làm được gì, thật sự muốn bóp chết tên điên này mà...
"Nếu anh không đi vậy thì tôi đi, qua phòng khách để ngủ nhường chỗ này lại cho anh đấy.."
Tô Mạn Ninh biết mình không thể nói chuyện đàng hoàng với Trạch Thế Vũ, định qua phòng khách ngủ, nhưng ngay sau đó bị lời nói của Trạch Thế Vũ làm cho cứng họng...
"*Cô cứ từ từ lựa chọn, phòng khách khá nhiều đấy*.."
"Mà trước lúc ra khỏi phòng này thì phải suy nghĩ thật kỹ đấy, vì nếu cô đi thì chắc chắn tôi sẽ đi theo đấy.."
"Cho nên tốt nhất là cô nên nằm xuống mà ngủ đi.."
Trạch Thế Vũ vẫn thản nhiên như không có chuyện gì kéo chăn lên đắp, hai mắt vẫn nhắm chặt lại, tư thế thoải mái để đi ngủ...
"*Anh được lắm*.."
"*Trạch Thế Vũ anh là cái đồ đáng ghét*.."
"*Tức chết đi mất*.."
Tô Mạn Ninh tức giận mà hét lớn lên một cái, sau đó mới chịu ngồi xuống giường, đề phòng Trạch Thế Vũ sẽ làm gì quá đáng nên đặt một cái gối ôm ngay giữa...
Sau khi cảm thấy ổn thỏa thì mới an tâm nằm xuống kéo chăn trùm lên tận mặt, dần dần chìm sâu vào giấc ngủ...
Bên này Trạch Thế Vũ vừa nằm xuống một lúc cũng đã bắt đầu cảm thấy buồn ngủ ngay, muốn gượng dậy về phòng nhưng lại ngủ thiếp đi lúc nào không hay biết...
Cả hai ngủ một giấc thật sâu đến giữa khuya thì Trạch Thế Vũ đã phải giật mình tỉnh giấc bởi tiếng la hét của Tô Mạn Ninh..
Trạch Thế Vũ không biết trong giấc mơ Tô Mạn Ninh đã nhìn thấy những gì, có bao nhiêu nỗi đau thương mà lại khiến cô không ngừng la hét trong tuyệt vọng đến như vậy...
"Có ai không cứu chúng tôi với.. cứu với..."
"Cha mẹ, anh mọi người đừng bỏ con lại mà chờ con theo với.."
"Mọi người đâu cả rồi, đừng bỏ con mà, đừng mà..."
Trạch Thế Vũ không biết quá khứ trước kia của cô như thế nào, như nhìn giọt nước mắt đang chảy nơi khóe mắt có thể thấy cô đang rất đau lòng..
Ngay lập tức động lòng thương cảm, Trạch Thế Vũ dùng tay lau nhẹ giọt nước mắt kia, trực tiếp ôm chặt lấy Tô Mạn Ninh vào lòng mà vuốt ve, che chở...
Ngay cả lúc này Trạch Thế Vũ cũng không biết mình đang làm gì, chỉ muốn ôm Tô Mạn Ninh vào lòng, muốn cho cô sự ấm áp của mình, để cô vượt qua cơn ác mộng ấy...
Tô Mạn Ninh ngay sau đó liền cảm nhận được sự ấm áp khi nằm trọn trong vòng tay của Trạch Thế Vũ, cơ thể cũng dần nằm yên ngủ không còn run rẩy như vừa rồi..
Trạch Thế Vũ cảm nhận được người trong lòng đã say giấc thì mới có thể yên tâm ngủ tiếp...
Thật ra đây không phải lần đầu mà Tô Mạn Ninh bị như vậy, từ sau khi tỉnh dậy thì cô luôn gặp ác mộng như vậy...
Những lần sau khi gặp ác mộng thì cô thường tỉnh dậy ngay sau đó, đau lòng khóc nức nở một lúc rồi mới có thể ngủ lại được, hoặc nhiều khi phải dùng đến thuốc an thần thì mới có thể ngủ...
Nhưng lần này thì không, Tô Mạn Ninh lại ngủ rất ngon giấc, cơn ác mộng cũng nhanh chóng bị xua tan đi, thay vào đó là nắng xuân ngọt ngào, ấm áp...
Cả hai cứ như vậy ngủ thật ngon đến sáng thì Tô Mạn Ninh mới từ từ tỉnh dậy, đồng hồ sinh học của cô rất đúng giờ, luôn dậy lúc sáu giờ sáng...
Vừa tỉnh dậy đã thấy phần bụng mình nặng nề, phần cổ có chút cứng đơ do nằm trên cái gì đó cả đêm...
Ngay sau đó liền giật mình khi nhớ ra chuyện gì đó, hai mắt lập tức mở to ra, ngước nhìn lên nhìn người đàn ông phía trên mà vô cùng kinh hãi...
Nhanh chóng bật người ngồi dậy, hét to lên một cái, rồi lại không nói không rằng trực tiếp một phát đá văng Trạch Thế Vũ xuống giường...
"Á, Trạch Thế Vũ anh là cái biến thái.."
"Cái đồ dê già sau dám lợi dụng lúc tôi đang ngủ mà dở trò đồi bại vậy hả.."
Trong khi đó Trạch Thế Vũ đang say sưa ngủ chưa kịp hiểu chuyện gì đã bị đá mạnh một phát văng luôn xuống giường đầy đau đớn...
Khuôn mặt chưa tỉnh ngủ, tức giận mà hét lớn...
"Tô Mạn Ninh mới sáng cô điên cái gì vậy..".
"Trạch Thế Vũ anh còn dám hỏi như vậy nữa sau.."
"Đêm qua trước khi ngủ tôi nhớ là mình đã lấy gối chắn ngang giữa, nhưng sáng nay nó đã nằm dưới sàn.."
"Còn tôi thì nằm trong lòng anh, vậy không phải anh làm thì còn ai vào đây nữa.."