Giang Tả thân trong đại thế, cũng không thể cảm nhận được quá rõ, nhưng một hồi sau, hắn vẫn có thể cảm nhận được biến hóa nơi này, biến hóa rất vi diệu.
Cơ hồ tới mức không thể phát hiện được.
Nếu không phải đã biết nơi này có đại thế, rất có thể hắn sẽ cho rằng bản thân gặp ảo giác.
Nhưng giờ xem ra, Thiên Địa đại thế đã hoàn toàn biến mất.
Giang Tả lắc đầu một cái, cũng không quá để ý, cửa vào này cách nhà hắn không xa, giờ không còn nữa, vậy hắn cũng được yên tĩnh.
Sau đó Giang Tả liền trở về, lấy điện thoại ra ngoài.
Lúc này hắn cũng không đi tìm Tô Kỳ, bởi hiện tại, hẳn là Tô Kỳ còn đang bận cứu người.
Không lâu sau, đã có người nhắn tới hắn, là Lục Nguyệt Tuyết:
- @Phá Hiểu đạo hữu, anh ra ngoài chưa?
Lục Nguyệt Tuyết lại nhắn thêm:
- Đạo hữu có tới cứ điểm Huyết yêu không? Nơi đó sập rồi!
Giang Tả thực kinh ngạc, sập?
Coi như đổi chỗ, vậy cũng không cần sập chứ, chẳng lẽ là biến mất thật?
Với tu vi hiện tại của Giang Tả, căn bản không thể nhìn hoàn cảnh chung quanh mà thấy được chân tướng.
Cho nên Giang Tả chỉ có thể hỏi:
- Còn có thể vào sao?
Liễu Y Y gửi icon thở dài:
- Không thể, hơn nữa đám Huyết yêu trốn rồi, trốn rất nhanh, muốn tìm cũng không được.
Trần Ức cũng gửi sticker bất đắc dĩ:
- Là do cô không đuổi kịp, chứ nói như chúng tôi vô dụng lắm không bằng!
Lúc này, Ma Tu Mặc Ngôn chợt ló đầu:
- Ba người các cậu còn chưa đủ một tay tôi trấn áp, Ma Tu Mặc Ngôn tôi lafndoikk…
Trần Ức: “???”
Liễu Y Y: “???”
Lục Nguyệt Tuyết gửi một icon kinh ngạc:
- Sao vậy?
Xích Huyết Đồng Tử gửi icon chun mũi:
- Cô ta kích động quá, ngã xuống vách núi rồi, hẳn là xong rồi…
Lục Nguyệt Tuyết gửi icon lạnh lẽo:
- Vách núi? Các người không coi lời tôi nói ra gì? Tự ý chạy ra ngoài? Đừng đến chỗ tôi cầu y nữa, tìm người khác đi!
- Anh xem, tôi nói rồi, Lục Nguyệt Tuyết tiên tử sẽ tức giận, anh cứ không nghe, bây giờ thì hay rồi? Mau xin lỗi tiên tử đi, chúng ta lập tức trở lại phòng bệnh!
Mặc Ngôn Tiên Tử ló đầu.
Lúc này, Mặc Ngôn vẫn không quên nói:
- Nhìn Nick Name của tôi, hẳn là biết vừa rồi tôi bị ác mộng khống chế dẫn tới tẩu hỏa nhập ma.
Giang Tả nhìn nội dung trò chuyện, cho nên cũng hiểu vừa có chuyện gì xảy ra!
Vốn hắn muốn thu điện thoại lại, lúc này Xích Huyết Đồng Tử đột nhiên nhắn:
- @Phá Hiểu đạo hữu, nói thật đi, có phải Huyết yêu trận doanh sập là do anh không?
Trên một đỉnh núi nào đó, Xích Huyết Đồng Tử cuốn trong băng vải, đắc ý nói với Mặc Ngôn:
- Thấy không? Chuyển chủ đề đại pháp!
Mặc Ngôn trợn trắng mắt:
- Nếu không phải do anh, chúng ta có thể bị bại lộ sao? Lục Nguyệt Tuyết chữa bệnh quá độc, tôi hoài nghi cô ta dùng việc công để báo tư thù!
- Người ta đẹp như thế, nhất định là vô tội!
“…”
Thân là ma tu, Mặc Ngôn thực sự muốn đạp Xích Huyết Đồng Tử xuống, chẳng qua còn chưa kịp làm thế, điện thoại lại vang lên, vừa nhìn liền sửng sốt.
Phá Hiểu gửi một tin:
- Đại khái vậy!
Người kinh sợ không chỉ có Mặc Ngôn, Xích Huyết Đồng Tử cùng một đám người đều kinh ngạc.
Cứ điểm của Huyết yêu là gì?
Cái này bọn họ không biết, nhưng bên trong có cả một đám Tam, Tứ, Ngũ giai đánh nhau, anh nói đánh sập là đánh sập?
Không cần mặt mũi nữa sao?
Hơn nữa, cung điện lớn như vậy, sao có thể sập?
Cuối cùng, Lục Nguyệt Tuyết chỉ có thể nói:
- Đạo hữu, chuyện kích thích như vậy, có phải nên báo cho chúng tôi chạy trước hay không?
Mặc Ngôn Tiên Tử:
- Nhìn qua là biết chỉ số thông minh của cô tỷ lệ nghịch với chỉ số nhan sắc, bên trong không có tín hiệu, thông báo cho cô thế nào? Dóng trống mở kèn sao?
Lục Nguyệt Tuyết: “…”
Dương Mộc đột nhiên xuất hiện:
- Đừng nói cái này nữa, giờ đang có một tin đồn, còn liên quan tới Phá Hiểu đại lão nữa!
Biên Hải Đao Khách:
- Phá Hiểu đạo hữu lại ngược ai sao?
Dương Mộc kinh ngạc:
- Lại bị anh nói đúng nha!
Biên Hải Đao Khách: “…”
Liễu Y Y không kịp mà nói:
- Mau nói, chúng tôi đã chuẩn bị tâm lý.
Dương Mộc:
- Các người biết Lưu gia chứ?
Lục Nguyệt Tuyết lập tức trả lời:
- Tôi biết, từng tới chỗ tôi mua thuốc.
- Bọn họ có một tên Lưu quản sự!
- Không biết!
“…”
Dương Mộc:
- Nói tóm lại, tên Lưu quản sự này có tu vi Nhị giai, nghe nói trước đó có mâu thuẫn với Phá Hiểu đại lão.
Tiêu Tiểu Mặc:
- Một lời nói gọn đi, chớ thả câu!
- Được rồi!
Dương Mộc lại nhắn:
- Theo người chứng kiến miêu tả, là tên Lưu quản sự này xuất thủ với đại lão trước, đại lão nháy mắt liền trả đũa, chiêu chiêu trí mạng, mỗi đao đều như lăng trì, chỉ mấy chục giây, tên Lưu quản sự đã bị gọt tới máu thịt be bét, quỳ bệt xuống đất, ánh mắt vô hồn. Nghe nói tới bây giờ vẫn còn đang kêu thảm.
- Thật đáng thương!
Xích Huyết Đồng Tử.
- Còn không biết có thể cứu được không!
Lục Nguyệt Tuyết.
- Từ bây giờ, ra khỏi nhà là phải khiêm tốn một chút!
Biên Hải Đao Khách.
- Cho nên nói, đại lão 7.1 không thể chọc, người ta trâu vậy cũng không phải không lý do.
Mặc Ngôn Tiên Tử.
Dương Mộc gửi sticker kinh ngạc:
- Mấy người tin?
Mặc Ngôn Tiên Tử gửi một bóng lưng lạnh lùng:
- Phàm nhân, chớ nên hoài nghi đại lão 7.1.
Nhìn nội dung trò chuyện, may mà Giang Tả mặt dày, cũng không khỏi giải thích:
- Chỉ là ngẫu nhiên thôi, thực lực tên Lưu quản sự này cũng được, chỉ là hơi nhát gan!
Mặc Ngôn Tiên Tử:
- Đại lão, tu vi hiện tại của anh?
Phá Hiểu.
- 1.4.
Cả nhóm an tĩnh.
Quả nhiên, mỗi ngày một cảnh giới nhỏ, mới là cách tu luyện chính xác.
Hơn nữa, vượt cấp chém người mới là thủ đoạn bình thường, ví như 1.4 ngược 2.3 xuất hiện bóng ma, thủ đoạn tốt hơn một chút, còn có thể đánh cho người ta không thể tự xúc cơm.
Giang Tả lắc đầu một cái, cũng không giải thích thêm, tốn chút thời gian, hắn liền về nhà.
Chẳng qua, vừa về đã tháy cả nhà đầy dấu chân, hơn nữa còn có mấy món đồ linh tinh lộn xộn.
Phòng khách còn có một bình hoa bị vỡ.
Giang Tả nhìn hết thảy, không chút biến sắc, chậm rãi đi tới sân thượng, vừa tới liền thấy Hồng Thự đang ngủ gà ngủ gật.
Tiếp đó, Giang Tả liền cầm một sợi dây, lại tìm thêm một quả tạ.
Vắt một đầu dây qua gậy phơi đồ trên sân thượng, một đầu buộc vào tạ, đầu kia loay hoay một chút, thắt thành hai cái vòng.
Một vòng buộc vào cổ Hồng Thự, một vòng buộc vào chân hty.
- Cạc?
Lúc này, Hồng Thự mới tỉnh lại.
- Cạc cạc?
Hồng Thự không biết Giang Tả muốn làm gì, nó còn đang mở miệng đòi đồ ăn đây.
Giang Tả mặc kệ nó, bắt đầu thả quả tạ kia ra.
- Cạc? Cạc? Cạc… cạc… cạc cạc cạc?
Hồng Thự điên cuồng vỗ cánh nhỏ, nó có chút hít thở không thông, sắp chết rồi sao?!
Quả tạ rơi xuóng, Hồng Thự đã bị treo lên, Giang Tả không để ý tới nó, sau đó đi xuống dọn phòng, mặc cho Hồng Thự kêu thảm thiết.
----------
Phóng tác: xonevictory
Cơ hồ tới mức không thể phát hiện được.
Nếu không phải đã biết nơi này có đại thế, rất có thể hắn sẽ cho rằng bản thân gặp ảo giác.
Nhưng giờ xem ra, Thiên Địa đại thế đã hoàn toàn biến mất.
Giang Tả lắc đầu một cái, cũng không quá để ý, cửa vào này cách nhà hắn không xa, giờ không còn nữa, vậy hắn cũng được yên tĩnh.
Sau đó Giang Tả liền trở về, lấy điện thoại ra ngoài.
Lúc này hắn cũng không đi tìm Tô Kỳ, bởi hiện tại, hẳn là Tô Kỳ còn đang bận cứu người.
Không lâu sau, đã có người nhắn tới hắn, là Lục Nguyệt Tuyết:
- @Phá Hiểu đạo hữu, anh ra ngoài chưa?
Lục Nguyệt Tuyết lại nhắn thêm:
- Đạo hữu có tới cứ điểm Huyết yêu không? Nơi đó sập rồi!
Giang Tả thực kinh ngạc, sập?
Coi như đổi chỗ, vậy cũng không cần sập chứ, chẳng lẽ là biến mất thật?
Với tu vi hiện tại của Giang Tả, căn bản không thể nhìn hoàn cảnh chung quanh mà thấy được chân tướng.
Cho nên Giang Tả chỉ có thể hỏi:
- Còn có thể vào sao?
Liễu Y Y gửi icon thở dài:
- Không thể, hơn nữa đám Huyết yêu trốn rồi, trốn rất nhanh, muốn tìm cũng không được.
Trần Ức cũng gửi sticker bất đắc dĩ:
- Là do cô không đuổi kịp, chứ nói như chúng tôi vô dụng lắm không bằng!
Lúc này, Ma Tu Mặc Ngôn chợt ló đầu:
- Ba người các cậu còn chưa đủ một tay tôi trấn áp, Ma Tu Mặc Ngôn tôi lafndoikk…
Trần Ức: “???”
Liễu Y Y: “???”
Lục Nguyệt Tuyết gửi một icon kinh ngạc:
- Sao vậy?
Xích Huyết Đồng Tử gửi icon chun mũi:
- Cô ta kích động quá, ngã xuống vách núi rồi, hẳn là xong rồi…
Lục Nguyệt Tuyết gửi icon lạnh lẽo:
- Vách núi? Các người không coi lời tôi nói ra gì? Tự ý chạy ra ngoài? Đừng đến chỗ tôi cầu y nữa, tìm người khác đi!
- Anh xem, tôi nói rồi, Lục Nguyệt Tuyết tiên tử sẽ tức giận, anh cứ không nghe, bây giờ thì hay rồi? Mau xin lỗi tiên tử đi, chúng ta lập tức trở lại phòng bệnh!
Mặc Ngôn Tiên Tử ló đầu.
Lúc này, Mặc Ngôn vẫn không quên nói:
- Nhìn Nick Name của tôi, hẳn là biết vừa rồi tôi bị ác mộng khống chế dẫn tới tẩu hỏa nhập ma.
Giang Tả nhìn nội dung trò chuyện, cho nên cũng hiểu vừa có chuyện gì xảy ra!
Vốn hắn muốn thu điện thoại lại, lúc này Xích Huyết Đồng Tử đột nhiên nhắn:
- @Phá Hiểu đạo hữu, nói thật đi, có phải Huyết yêu trận doanh sập là do anh không?
Trên một đỉnh núi nào đó, Xích Huyết Đồng Tử cuốn trong băng vải, đắc ý nói với Mặc Ngôn:
- Thấy không? Chuyển chủ đề đại pháp!
Mặc Ngôn trợn trắng mắt:
- Nếu không phải do anh, chúng ta có thể bị bại lộ sao? Lục Nguyệt Tuyết chữa bệnh quá độc, tôi hoài nghi cô ta dùng việc công để báo tư thù!
- Người ta đẹp như thế, nhất định là vô tội!
“…”
Thân là ma tu, Mặc Ngôn thực sự muốn đạp Xích Huyết Đồng Tử xuống, chẳng qua còn chưa kịp làm thế, điện thoại lại vang lên, vừa nhìn liền sửng sốt.
Phá Hiểu gửi một tin:
- Đại khái vậy!
Người kinh sợ không chỉ có Mặc Ngôn, Xích Huyết Đồng Tử cùng một đám người đều kinh ngạc.
Cứ điểm của Huyết yêu là gì?
Cái này bọn họ không biết, nhưng bên trong có cả một đám Tam, Tứ, Ngũ giai đánh nhau, anh nói đánh sập là đánh sập?
Không cần mặt mũi nữa sao?
Hơn nữa, cung điện lớn như vậy, sao có thể sập?
Cuối cùng, Lục Nguyệt Tuyết chỉ có thể nói:
- Đạo hữu, chuyện kích thích như vậy, có phải nên báo cho chúng tôi chạy trước hay không?
Mặc Ngôn Tiên Tử:
- Nhìn qua là biết chỉ số thông minh của cô tỷ lệ nghịch với chỉ số nhan sắc, bên trong không có tín hiệu, thông báo cho cô thế nào? Dóng trống mở kèn sao?
Lục Nguyệt Tuyết: “…”
Dương Mộc đột nhiên xuất hiện:
- Đừng nói cái này nữa, giờ đang có một tin đồn, còn liên quan tới Phá Hiểu đại lão nữa!
Biên Hải Đao Khách:
- Phá Hiểu đạo hữu lại ngược ai sao?
Dương Mộc kinh ngạc:
- Lại bị anh nói đúng nha!
Biên Hải Đao Khách: “…”
Liễu Y Y không kịp mà nói:
- Mau nói, chúng tôi đã chuẩn bị tâm lý.
Dương Mộc:
- Các người biết Lưu gia chứ?
Lục Nguyệt Tuyết lập tức trả lời:
- Tôi biết, từng tới chỗ tôi mua thuốc.
- Bọn họ có một tên Lưu quản sự!
- Không biết!
“…”
Dương Mộc:
- Nói tóm lại, tên Lưu quản sự này có tu vi Nhị giai, nghe nói trước đó có mâu thuẫn với Phá Hiểu đại lão.
Tiêu Tiểu Mặc:
- Một lời nói gọn đi, chớ thả câu!
- Được rồi!
Dương Mộc lại nhắn:
- Theo người chứng kiến miêu tả, là tên Lưu quản sự này xuất thủ với đại lão trước, đại lão nháy mắt liền trả đũa, chiêu chiêu trí mạng, mỗi đao đều như lăng trì, chỉ mấy chục giây, tên Lưu quản sự đã bị gọt tới máu thịt be bét, quỳ bệt xuống đất, ánh mắt vô hồn. Nghe nói tới bây giờ vẫn còn đang kêu thảm.
- Thật đáng thương!
Xích Huyết Đồng Tử.
- Còn không biết có thể cứu được không!
Lục Nguyệt Tuyết.
- Từ bây giờ, ra khỏi nhà là phải khiêm tốn một chút!
Biên Hải Đao Khách.
- Cho nên nói, đại lão 7.1 không thể chọc, người ta trâu vậy cũng không phải không lý do.
Mặc Ngôn Tiên Tử.
Dương Mộc gửi sticker kinh ngạc:
- Mấy người tin?
Mặc Ngôn Tiên Tử gửi một bóng lưng lạnh lùng:
- Phàm nhân, chớ nên hoài nghi đại lão 7.1.
Nhìn nội dung trò chuyện, may mà Giang Tả mặt dày, cũng không khỏi giải thích:
- Chỉ là ngẫu nhiên thôi, thực lực tên Lưu quản sự này cũng được, chỉ là hơi nhát gan!
Mặc Ngôn Tiên Tử:
- Đại lão, tu vi hiện tại của anh?
Phá Hiểu.
- 1.4.
Cả nhóm an tĩnh.
Quả nhiên, mỗi ngày một cảnh giới nhỏ, mới là cách tu luyện chính xác.
Hơn nữa, vượt cấp chém người mới là thủ đoạn bình thường, ví như 1.4 ngược 2.3 xuất hiện bóng ma, thủ đoạn tốt hơn một chút, còn có thể đánh cho người ta không thể tự xúc cơm.
Giang Tả lắc đầu một cái, cũng không giải thích thêm, tốn chút thời gian, hắn liền về nhà.
Chẳng qua, vừa về đã tháy cả nhà đầy dấu chân, hơn nữa còn có mấy món đồ linh tinh lộn xộn.
Phòng khách còn có một bình hoa bị vỡ.
Giang Tả nhìn hết thảy, không chút biến sắc, chậm rãi đi tới sân thượng, vừa tới liền thấy Hồng Thự đang ngủ gà ngủ gật.
Tiếp đó, Giang Tả liền cầm một sợi dây, lại tìm thêm một quả tạ.
Vắt một đầu dây qua gậy phơi đồ trên sân thượng, một đầu buộc vào tạ, đầu kia loay hoay một chút, thắt thành hai cái vòng.
Một vòng buộc vào cổ Hồng Thự, một vòng buộc vào chân hty.
- Cạc?
Lúc này, Hồng Thự mới tỉnh lại.
- Cạc cạc?
Hồng Thự không biết Giang Tả muốn làm gì, nó còn đang mở miệng đòi đồ ăn đây.
Giang Tả mặc kệ nó, bắt đầu thả quả tạ kia ra.
- Cạc? Cạc? Cạc… cạc… cạc cạc cạc?
Hồng Thự điên cuồng vỗ cánh nhỏ, nó có chút hít thở không thông, sắp chết rồi sao?!
Quả tạ rơi xuóng, Hồng Thự đã bị treo lên, Giang Tả không để ý tới nó, sau đó đi xuống dọn phòng, mặc cho Hồng Thự kêu thảm thiết.
----------
Phóng tác: xonevictory