Bởi vì là truyền tống theo phạm vi, cho nên có một số Huyết yêu lẫn vào, có điều Giang Tả cũng không lo lắng, số lượng Huyết yêu rất ít, hơn nữa đám Huyết yêu này còn rất ngu xuẩn, chạy khỏi đây cũng không gây được sóng gió gì.
Sau đó, Giang Tả lại nhìn tới cao thủ Thánh địa kia, một thương liền nhắm tới.
Nói thật, nếu giết đối phương ở đây, mọi người sẽ chỉ cho rằng Nguyệt Tịch bị Huyết yêu giết.
Nhưng nghĩ tới việc người này chết, Tô Kỳ sẽ lại mếu máo, Giang Tả liền không muốn giết đối phương nữa.
Suy nghĩ một chút, Giang Tả liền buông tha, để đối phương tự sinh tự diệt đi.
Mà Nguyệt Tịch cũng kinh ngạc nhìn về phía Giang Tả, vừa rồi, rõ ràng bà lại cảm nhận được một cỗ lực lượng cường đại phong tỏa bản thân.
Hơn nữa, cũng có thể cảm nhận được sát khí âm trầm, đối phương muốn giết bà.
Tuy nhiên, sau đó lại buông tha.
Còn nữa, trận pháp vừa rồi, mười phần thì tám chín phần là Truyền Tống trận.
Bà hoàn toàn không thể hiểu, người này đến cùng là địch hay bạn đây?
Nhưng dù sao, tới hiện tại bà đã không sao, cho nên thế nào cũng là lời.
Sau đó, Nguyệt Tịch chật vật đứng dậy, cung kính bái một bái về phía Giang Tả, đây là việc mà bà nên làm.
Giang Tả lạnh nhạt nhìn lại, không có bất cứ biểu thị, càng hoàn toàn không thèm để ý tới.
Nếu không phải vì Tô Kỳ, hắn đã không bỏ qua cho Thánh địa. Có điều, lần này cũng không tính là lỗ, dù sao cũng đã hù đám Huyết yêu một trận ra trò.
Hẳn là sẽ không dám gây chuyện quanh đây nữa.
…
Không còn người tọa trấn, đám Huyết yêu nhanh chóng tan vỡ, cục diện lập tức nghiêng về phía Thánh địa.
Giang Tả nhìn nữa cũng không thấy hứng thú, hắn hiện chỉ lo cho Tô Kỳ.
Lắc đầu một cái, Giang Tả định rời cung điện, sau đó về thẳng, nhất định phải về trước Tô Kỳ, sau đó gọi cô ấy về mà mắng cho một trận rồi nói.
Chẳng qua, vừa tới tầng một, Giang Tả liền nhìn thấy Chiến Lăng bia xuất hiện dị thường.
Tượng đá trước bia vẫn như sống, sát khí cũng không hề tan, chí có trước bia là thay đổi.
Giờ khắc này, trước Chiến Lăng bia, có một khối đá lớn chừng bàn tay, lúc trước, Giang Tả không nhìn thấy thứ này.
Hắn là trong lúc hắn đi lên mới xuất hiện.
Giang Tả đưa tay thử cầm, có điều, hắn vừa duỗi tay ra, bia đá đã rơi vào trong tay hắn.
Tựa như, nó vốn chờ Giang Tả tới lấy.
Giang Tả có chút ngoài ý muốn:
- Là quà cảm ơn sao?
Trừ cái này, Giang Tả cũng không nghĩ ra cách giải thích nào nữa
Khí tức ấm áp từ trong bia đá chảy xuôi vào cơ thể Giang Tả, tựa như đồng ý với lời hắn nói.
- Chiến Linh bia?
Nhìn chữ trên tấm bia đá nhỏ, Giang Tả kinh ngạc.
Chiến Linh bia? Chiến Lăng bia?
Được rồi, Giang Tả cũng không hiểu cái này là có ý gì, nhưng vẫn đem bia đá thu lại, về phần tác dụng, trở về rồi nghiên cứu.
Dưới ánh mắt chằm chằm của các tượng đá, Giang Tả chậm rãi rời cung điện.
Thực ra, Giang Tả vẫn khá thích nơi này, cung điện lẫn tượng đá ở đây tạo thành thiên nhiên trận thể, có thể nói là bảo địa.
Đáng tiếc, nhưng thứ này không mang ra ngoài được, mang đi cũng chỉ lá thạch trận bình thường.
Thạch trận là thạch trận, trận thể là trận thể, không giống nhau.
Ra khỏi cung điện, Giang Tả cũng không đi xa, trực tiếp phất tay dẫn động đại thế mà rời khỏi.
Theo lý mà nói, chiến đấu sẽ nhanh chóng kết thúc, sau khi Huyết yêu bị diệt, nơi này sẽ rơi vào trạng thái vô chủ.
Giang Tả cũng không để ý tới việc ai sẽ chiếm được nơi này, đừng động tới hắn là được.
Nhưng không nghĩ tới, sau khi Giang Tả rời cung điện, hoặc là rời khỏi đại thế, không gian bắt đầu sụp đổ.
- Ách? Sao lại sụp rồi? Chúng ta phải mau thoát khỏi đây…
Liễu Y Y nắm lấy Lục Nguyệt Tuyết cùng Tiêu Tiểu Mặc chạy ra ngoài.
Tiêu Tiểu Mặc lo lắng:
- Không biết bên Cửu Tịch thế nào rồi.
Lục Nguyệt Tuyết lấy điện thoại gõ gõ, sau đó đưa Tiêu Tiểu Mặc nhìn:
- Tự lo cho mình trước, chúng ta sắp không kịp rồi!
Tiêu Tiểu Mặc câm lặng, lúc này còn đánh chữ? Có điều hai người được Liễu Y Y mang ra, cho nên cũng không tốn công đi đường.
Lúc này, cường độ sụp đổ mở rộng, ra chậm một chút, rất có thể sẽ bị vây vào trong.
Liễu Y Y:
- Quanh đây có quen ai không? Lập tức cầu viện, nếu không được nữa, Lục Nguyệt Tuyết, tới lúc thể hiện nhan trị rồi!
Lục Nguyệt Tuyết: “…”
Cũng may, lúc này Biên Hải Đao Khách chạy tới:
- Sao mấy người cũng vào trong? Cũng may không sao!
Vừa nói, trên người Biên Hải Đao Khách bộc phát một luồng gió nhẹ, gió nhẹ kéo theo ba người Liễu Y Y, sau đó nhanh chóng rời đi.
- Hô!!!
Lục Nguyệt Tuyết hít sâu một hơi, lại lấy điện thoại ra gõ gõ, tiếp đó cho Liễu Y Y cùng Tiêu Tiểu Mặc nhìn:
- Hô, an toàn, thiếu chút là xong đời rồi!
Liễu Y Y: “…”
Tiêu Tiểu Mặc: “…”
Người không biết chuyện, sẽ thực cho rằng đây là kẻ câm.
Một bên, Nguyệt Tịch được mấy vị cao thủ Thánh địa đưa đi, cũng may lúc chiến đấu phân giai mà chiến khá rõ, nếu không mấy người Lục Nguyệt Tuyết đoán chừng đã xui xẻo.
- Sư thúc, Thánh nữ?
Có một đệ tử Thánh địa tìm nửa ngày, cũng không thấy cái bóng của Thánh nữ.
Thánh nữ xảy ra chuyện, sẽ không phải chuyện nhỏ!
Nguyệt Tịch lắc đầu:
- Không sao, chúng ta ra ngoài trước, chớ khiến người khác mất hứng.
Mấy đệ tử kinh ngạc:
- Người khác?
Nguyệt Tịch cười khổ:
- Các cô cho rằng vì sao nơi này sập? Cho rằng vì sao Huyết yêu bại? Tóm lại, chớ bàn luận lung tung!
- Ách, không phải do sư thúc người đánh sập sao?
“…”
Đại đa số đều chạy ra, lúc này không ai còn tâm tư đánh nữa.
Mà bên ngoài, Tô Kỳ ôm lấy Tĩnh Nguyệt, mặt đầy mờ mịt, đám người bên cạnh cũng không khá hơn, nháy mắt một cái, vậy mà đã ở bên ngoài?
Đám người có chút không tưởng nổi, vốn là cho rằng bản thân chết chắc a.
Đám Huyết yêu cũng vậy, sau khi ngây người, lập tức chạy trốn, còn ở lại là tìm chết a.
Thấy Huyết yêu chạy, đám đệ tử Thánh địa cũng không đuổi theo, hiện tại, bảo vệ Thánh nữ quan trọng hơn.
Lúc này, Tô Kỳ mới lo lắng hỏi:
- Sư tỷ, chị không sao chứ?
Tĩnh Nguyệt yếu ớt:
- Có, có sao!
- Sao vậy, sư tỷ, kiên trì, chị nhất định không sao đâu!
- Nhanh, nhanh rời đi, không thể để người nhìn thấy, mất mặt!
Tĩnh Nguyệt gấp gáp nói.
Bây giờ mấy người còn đang ở cửa công trường, bên trong lại có người không ngừng lao ra, bị nhìn thấy, phong thái Thánh nữ bao ngày tích cóp, sẽ đem quét đất a.
Tô Kỳ:
“...”
Đám người bên cạnh: “…”
Cuối cùng, Tô Kỳ bất đắc dĩ nghe lời Tĩnh Nguyệt, về trước rồi nói sau.
Lúc này, Giang Tả cũng đã đi ra.
Chỗ hắn xuất hiện, đương nhiên không phải công trường, mà là bên sơn trang, vừa ra ngoài, Giang Tả liền kinh ngạc phát hiện, đại thế thay đổi.
- Có chuyện gì vậy? Biến mất? Hay là chuyển đi nơi khác?
Thiên Địa đại thế chính là một thứ đặc biệt trong Thiên Địa, không phụ thuộc vào địa hình, nó có thể xuất hiện bất cứ nơi nào.
Cho nên, đại thế biến mất, rất có thể chỉ là đổi chỗ.
Mà điều kiện để Thiên Địa đại thế đổi chỗ không nhiều, cho nên Giang Tả cũng có chút kinh ngạc.
-------------
Phóng tác: xonevictory
Sau đó, Giang Tả lại nhìn tới cao thủ Thánh địa kia, một thương liền nhắm tới.
Nói thật, nếu giết đối phương ở đây, mọi người sẽ chỉ cho rằng Nguyệt Tịch bị Huyết yêu giết.
Nhưng nghĩ tới việc người này chết, Tô Kỳ sẽ lại mếu máo, Giang Tả liền không muốn giết đối phương nữa.
Suy nghĩ một chút, Giang Tả liền buông tha, để đối phương tự sinh tự diệt đi.
Mà Nguyệt Tịch cũng kinh ngạc nhìn về phía Giang Tả, vừa rồi, rõ ràng bà lại cảm nhận được một cỗ lực lượng cường đại phong tỏa bản thân.
Hơn nữa, cũng có thể cảm nhận được sát khí âm trầm, đối phương muốn giết bà.
Tuy nhiên, sau đó lại buông tha.
Còn nữa, trận pháp vừa rồi, mười phần thì tám chín phần là Truyền Tống trận.
Bà hoàn toàn không thể hiểu, người này đến cùng là địch hay bạn đây?
Nhưng dù sao, tới hiện tại bà đã không sao, cho nên thế nào cũng là lời.
Sau đó, Nguyệt Tịch chật vật đứng dậy, cung kính bái một bái về phía Giang Tả, đây là việc mà bà nên làm.
Giang Tả lạnh nhạt nhìn lại, không có bất cứ biểu thị, càng hoàn toàn không thèm để ý tới.
Nếu không phải vì Tô Kỳ, hắn đã không bỏ qua cho Thánh địa. Có điều, lần này cũng không tính là lỗ, dù sao cũng đã hù đám Huyết yêu một trận ra trò.
Hẳn là sẽ không dám gây chuyện quanh đây nữa.
…
Không còn người tọa trấn, đám Huyết yêu nhanh chóng tan vỡ, cục diện lập tức nghiêng về phía Thánh địa.
Giang Tả nhìn nữa cũng không thấy hứng thú, hắn hiện chỉ lo cho Tô Kỳ.
Lắc đầu một cái, Giang Tả định rời cung điện, sau đó về thẳng, nhất định phải về trước Tô Kỳ, sau đó gọi cô ấy về mà mắng cho một trận rồi nói.
Chẳng qua, vừa tới tầng một, Giang Tả liền nhìn thấy Chiến Lăng bia xuất hiện dị thường.
Tượng đá trước bia vẫn như sống, sát khí cũng không hề tan, chí có trước bia là thay đổi.
Giờ khắc này, trước Chiến Lăng bia, có một khối đá lớn chừng bàn tay, lúc trước, Giang Tả không nhìn thấy thứ này.
Hắn là trong lúc hắn đi lên mới xuất hiện.
Giang Tả đưa tay thử cầm, có điều, hắn vừa duỗi tay ra, bia đá đã rơi vào trong tay hắn.
Tựa như, nó vốn chờ Giang Tả tới lấy.
Giang Tả có chút ngoài ý muốn:
- Là quà cảm ơn sao?
Trừ cái này, Giang Tả cũng không nghĩ ra cách giải thích nào nữa
Khí tức ấm áp từ trong bia đá chảy xuôi vào cơ thể Giang Tả, tựa như đồng ý với lời hắn nói.
- Chiến Linh bia?
Nhìn chữ trên tấm bia đá nhỏ, Giang Tả kinh ngạc.
Chiến Linh bia? Chiến Lăng bia?
Được rồi, Giang Tả cũng không hiểu cái này là có ý gì, nhưng vẫn đem bia đá thu lại, về phần tác dụng, trở về rồi nghiên cứu.
Dưới ánh mắt chằm chằm của các tượng đá, Giang Tả chậm rãi rời cung điện.
Thực ra, Giang Tả vẫn khá thích nơi này, cung điện lẫn tượng đá ở đây tạo thành thiên nhiên trận thể, có thể nói là bảo địa.
Đáng tiếc, nhưng thứ này không mang ra ngoài được, mang đi cũng chỉ lá thạch trận bình thường.
Thạch trận là thạch trận, trận thể là trận thể, không giống nhau.
Ra khỏi cung điện, Giang Tả cũng không đi xa, trực tiếp phất tay dẫn động đại thế mà rời khỏi.
Theo lý mà nói, chiến đấu sẽ nhanh chóng kết thúc, sau khi Huyết yêu bị diệt, nơi này sẽ rơi vào trạng thái vô chủ.
Giang Tả cũng không để ý tới việc ai sẽ chiếm được nơi này, đừng động tới hắn là được.
Nhưng không nghĩ tới, sau khi Giang Tả rời cung điện, hoặc là rời khỏi đại thế, không gian bắt đầu sụp đổ.
- Ách? Sao lại sụp rồi? Chúng ta phải mau thoát khỏi đây…
Liễu Y Y nắm lấy Lục Nguyệt Tuyết cùng Tiêu Tiểu Mặc chạy ra ngoài.
Tiêu Tiểu Mặc lo lắng:
- Không biết bên Cửu Tịch thế nào rồi.
Lục Nguyệt Tuyết lấy điện thoại gõ gõ, sau đó đưa Tiêu Tiểu Mặc nhìn:
- Tự lo cho mình trước, chúng ta sắp không kịp rồi!
Tiêu Tiểu Mặc câm lặng, lúc này còn đánh chữ? Có điều hai người được Liễu Y Y mang ra, cho nên cũng không tốn công đi đường.
Lúc này, cường độ sụp đổ mở rộng, ra chậm một chút, rất có thể sẽ bị vây vào trong.
Liễu Y Y:
- Quanh đây có quen ai không? Lập tức cầu viện, nếu không được nữa, Lục Nguyệt Tuyết, tới lúc thể hiện nhan trị rồi!
Lục Nguyệt Tuyết: “…”
Cũng may, lúc này Biên Hải Đao Khách chạy tới:
- Sao mấy người cũng vào trong? Cũng may không sao!
Vừa nói, trên người Biên Hải Đao Khách bộc phát một luồng gió nhẹ, gió nhẹ kéo theo ba người Liễu Y Y, sau đó nhanh chóng rời đi.
- Hô!!!
Lục Nguyệt Tuyết hít sâu một hơi, lại lấy điện thoại ra gõ gõ, tiếp đó cho Liễu Y Y cùng Tiêu Tiểu Mặc nhìn:
- Hô, an toàn, thiếu chút là xong đời rồi!
Liễu Y Y: “…”
Tiêu Tiểu Mặc: “…”
Người không biết chuyện, sẽ thực cho rằng đây là kẻ câm.
Một bên, Nguyệt Tịch được mấy vị cao thủ Thánh địa đưa đi, cũng may lúc chiến đấu phân giai mà chiến khá rõ, nếu không mấy người Lục Nguyệt Tuyết đoán chừng đã xui xẻo.
- Sư thúc, Thánh nữ?
Có một đệ tử Thánh địa tìm nửa ngày, cũng không thấy cái bóng của Thánh nữ.
Thánh nữ xảy ra chuyện, sẽ không phải chuyện nhỏ!
Nguyệt Tịch lắc đầu:
- Không sao, chúng ta ra ngoài trước, chớ khiến người khác mất hứng.
Mấy đệ tử kinh ngạc:
- Người khác?
Nguyệt Tịch cười khổ:
- Các cô cho rằng vì sao nơi này sập? Cho rằng vì sao Huyết yêu bại? Tóm lại, chớ bàn luận lung tung!
- Ách, không phải do sư thúc người đánh sập sao?
“…”
Đại đa số đều chạy ra, lúc này không ai còn tâm tư đánh nữa.
Mà bên ngoài, Tô Kỳ ôm lấy Tĩnh Nguyệt, mặt đầy mờ mịt, đám người bên cạnh cũng không khá hơn, nháy mắt một cái, vậy mà đã ở bên ngoài?
Đám người có chút không tưởng nổi, vốn là cho rằng bản thân chết chắc a.
Đám Huyết yêu cũng vậy, sau khi ngây người, lập tức chạy trốn, còn ở lại là tìm chết a.
Thấy Huyết yêu chạy, đám đệ tử Thánh địa cũng không đuổi theo, hiện tại, bảo vệ Thánh nữ quan trọng hơn.
Lúc này, Tô Kỳ mới lo lắng hỏi:
- Sư tỷ, chị không sao chứ?
Tĩnh Nguyệt yếu ớt:
- Có, có sao!
- Sao vậy, sư tỷ, kiên trì, chị nhất định không sao đâu!
- Nhanh, nhanh rời đi, không thể để người nhìn thấy, mất mặt!
Tĩnh Nguyệt gấp gáp nói.
Bây giờ mấy người còn đang ở cửa công trường, bên trong lại có người không ngừng lao ra, bị nhìn thấy, phong thái Thánh nữ bao ngày tích cóp, sẽ đem quét đất a.
Tô Kỳ:
“...”
Đám người bên cạnh: “…”
Cuối cùng, Tô Kỳ bất đắc dĩ nghe lời Tĩnh Nguyệt, về trước rồi nói sau.
Lúc này, Giang Tả cũng đã đi ra.
Chỗ hắn xuất hiện, đương nhiên không phải công trường, mà là bên sơn trang, vừa ra ngoài, Giang Tả liền kinh ngạc phát hiện, đại thế thay đổi.
- Có chuyện gì vậy? Biến mất? Hay là chuyển đi nơi khác?
Thiên Địa đại thế chính là một thứ đặc biệt trong Thiên Địa, không phụ thuộc vào địa hình, nó có thể xuất hiện bất cứ nơi nào.
Cho nên, đại thế biến mất, rất có thể chỉ là đổi chỗ.
Mà điều kiện để Thiên Địa đại thế đổi chỗ không nhiều, cho nên Giang Tả cũng có chút kinh ngạc.
-------------
Phóng tác: xonevictory