Văn Hâm lắc đầu:
- Không giống nhau, có người có thể cướp, nhưng cũng có người không thể cướp.
- Tu vi cao không thể cướp, bối cảnh sâu không thể cướp, còn ai không thể cướp nữa? Tránh ra, nếu không đừng trách tôi không khách khí.
Văn Hâm không nói gì, hắn chỉ đứng ngăn trước Hồng Ngọc.
Hồng Ngọc đối mắt một hồi với Văn Hâm, cuối cùng cười lạnh:
- Được, anh đi làm người tốt đi, có chết thì tôi cũng không nhặt xác hộ đâu.
Nói xong, Hồng Ngọc một mình rời đi.
Giang Tả nhìn lại, cũng không định động thủ.
Lúc này Văn Hâm đi tới, nói xin lỗi:
- Sư muội tôi hơi cấp bách, mong đạo hữu thứ tội.
- Anh đúng là không thích hợp tu chân.
Thật ra giết người đoạt bảo là việc thường, trước kia hắn cũng thường xuyên làm thế.
Cũng có rất nhiều người muốn giết hắn, cướp đồ của hắn.
Nhưng cuối cùng đều bị hắn giết tới sợ, giết tới run lẩy bẩy.
Văn Hâm khổ sở:
- Thực ra suy nghĩ của tôi không giống đạo hữu lắm, không phải là tôi thấy giết người đoạt bảo là không được, chẳng qua tôi cảm thấy, ân là ân, cừu là cừu, tôi sẽ không lấy đức báo oán, nhưng cũng tuyệt không lấy oán báo ân, có lẽ đây là ranh giới cuối cùng của tôi đi. Nếu đã tu chân, dù có chết, tôi cũng muốn sống là chính bản thân mình.
Giang Tả sững sờ, sau đó hỏi:
- Tôi mang anh đi giết người đoạt bảo nhé?
Văn Hâm kinh ngạc, sau đó cười khổ:
- Đạo hữu, động một chút là giết người đoạt bảo, liệu có phải là cách tốt không? Chúng ta đều nhận ủy thác mà vào, vô duyên vô cớ giết lẫn nhau, có phải quá đáng lắm không?
Nhận ủy thác?
Giang Tả thầm cả kinh, hắn nhớ tới.
Ủy thác trong Tập đoàn Thiên Hòa, cần người dưới Nhị giai.
Vốn hắn cũng từng nghĩ bí cảnh đó có phải nơi này không, nhưng hắn đã bác bỏ, không nghĩ tới lại là thật.
“Bọn họ biết đi vào thế nào?”
Giang Tả có chút khiếp sợ.
Chẳng qua nghĩ một chốc, Giang Tả liền mở miệng:
- Tôi muốn đi hái Linh dược, anh muốn đi theo không?
Văn Hâm lắc đầu:
- Không, tôi còn cần đi tìm sư muội, để cô ấy một mình tôi không yên tâm!
Vốn là Giang Tả muốn dẫn đối phương kiếm tiền, nhưng nếu đã vậy, Giang Tả cũng không ép.
Thế giới quan của người này, thực sự khiến Giang Tả muốn giúp đỡ một phen.
Sẽ không lấy đức báo oán, cũng không lấy oán báo ân.
Có lẽ, khá giống hắn lúc trước.
Văn Hâm rời đi, Giang Tả lại đi tới bờ hồ, sau khi thu lại Băng Tinh Mộc Liên, hắn lại lấy Hàn Nguyệt đao ra.
Giang Tả đứng ở ven hồ hồi lâu, cuối cùng thở dài:
- Không ra sao?
Băng Tinh Mộc Liên không phải thứ tầm thường, đầu thủy mãng kia sẽ không bỏ qua.
Bây giờ không còn ai, Giang Tả đứng chờ ở đây, sao nó không ra cướp lại.
Nếu nó không đến cướp, Giang Tả tự nhiên cũng không xuống nước tìm đối phương.
Chẳng qua Giang Tả vừa xoay người, điện thoại lại chợt vang lên.
Giang Tả sững sờ, chuyện gì đây?
Hắn lấy điện thoại ra xem, liếc mắt một cái liền kinh ngạc phát hiện, ở đây có tín hiệu sao?
Trước đó hắn từng xem qua, rõ ràng không có.
Sau khi thấy trong nhóm có @All.
Là Lục Nguyệt Tuyết:
- Mấy người có nhận được tin tức không? Nhất giai ở bộ phận thị trường đều bị lợi dụng.
Xích Huyết Đồng Tử:
- Có, có điều còn tốt, chẳng qua là bỏ vào để cân bằng thôi, ủy thác vẫn là thật.
Biên Hải Đao Khách:
- Chuyện gì vậy? Tôi không nhận được tin tức.
Mặc Ngôn Tiên Tử:
- Hẳn là anh không có chỗ dựa? Có một tòa tiên phủ mở ra, có điều hạn chế Nhất giai mới có thể vào, ngay cả áp chế cũng không được. Sau đó có người nghĩ biện pháp, đó là để một đám Nhất giai vào trước, ổn định cửa vào, sau đó người áp chế là có thể vào. Nghe nói bên trong cũng có mạng.
Tiêu Tiểu Mặc:
- Tính toán thật hay, chỗ tôi cũng nghe nói vậy. Ở đây có ai đi không?
Xích Huyết Đồng Tử gửi một tấm bản đồ, là một cánh cửa đá:
- Các vị đạo hữu, tôi không khách khí, đi trước rồi đây. Có điều phải đi qua cửa cố định, đúng là lừa đảo mà, không tìm được thứ họ cần, đồ khác tìm được đều phải chia đôi.
Mặc Ngôn Tiên Tử gửi một icon phẫn nộ:
- Không phải nói là cùng đi sao?
- Đại sư huynh dẫn tôi bay tới, hắn nói nam nữ thụ thụ bất thân, cho nên không mang cô được.
Xích Huyết Đồng Tử gửi một icon mỉm cười:
Mặc Ngôn Tiên Tử:
- Các người cố ý!
Lục Nguyệt Tuyết:
- Cậu ở đâu? Tôi tới đón, sư tỷ tôi cũng mang tôi tới.
Tiêu Tiểu Mặc:
- Tôi cũng qua.
Biên Hải Đao Khách:
- Đã nhận được tin, tôi cũng tới một chút.
Dương Mộc mắng:
- Tại sao có thể vậy, Cảm Tri bộ đi cả, tôi không đi được a!
Liễu Y Y:
- @Lục Nguyệt Tuyết, thuận tiện tới đón tôi.
Lục Nguyệt Tuyết:
- Không thành vấn đề, còn ai nữa không?
Xích Huyết Đồng Tử:
- @Phá Hiểu đạo hữu, có đi không?
Giang Tả nhìn đoạn chat, thật kinh ngạc, nơi này lại bị đại binh xâm lấn, hắn nào an tâm tình Linh dược.
Cảm Tri số một đã có nhiều người đi như vậy, đừng nói tới những người khác.
Những người này tới làm gì?
Giang Tả chỉ có thể trả lời:
- Mấy người đi làm gì? Trong này có thứ gì tốt sao?
Xích Huyết Đồng Tử:
- Nơi này tự thành thiên địa, nghe nói là Thượng Cổ tiên phủ, vô số kỳ ngộ, nếu may mắn gặp được thì quá tốt rồi. Hơn nữa mọi người cùng tụ thành đội, gặp nguy hiểm cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau.
Mặc Ngôn Tiên Tử:
- Không được thì coi như đi du lịch, dù sao tôi cũng muốn đi chơi một chút.
Trần Ức:
- Tôi tới để du lịch.
Giang Tả có chút bó tay với đám người, do dự một chút, trả lời:
- Tôi bận tìm Tam Vĩ hồ, không rảnh.
Sau đó liền kệ cả dám.
Dù sao những người này đều có người bảo vệ, sẽ khó thể gặp nguy hiểm, hơn nữa đi nhiều cũng không tiện cho hắn.
Giờ hắn may mắn thu được một đóa Băng Tinh Mộc Liên, phải tranh thủ tìm đủ Ngũ Hành, đi cùng nhiều người sẽ khó hơn.
…
- Sư tỷ, chúng ta cũng đi sao? Chỉ là bên ngoài mà thôi, có thể có gì sao?
Tô Kỳ nhìn sư tỷ của mình, hỏi.
Vị sư tỷ này không trả lời Tô Kỳ ngay, trên người cô đang phát sinh biến hóa long trời lở đất.
Gương mặt vốn đã xinh đẹp lại càng xinh đẹp hơn, khí chất cũng phát sinh đại biến hóa, tựa như tiên tử không dính bụi trần.
Nếu như Giang Tả nhìn thấy đối phương hiện tại, nhất định có thể nhận ra được.
Nguyệt Liên Thánh nữ, Tĩnh Nguyệt Thánh nữ.
Đây chính là vị Tĩnh Nguyệt Thánh nữ đã phát livestream trực tiếp kia.
Thánh nữ hiện tại của Nguyệt Liên Thánh địa.
Tô Kỳ bất mãn nói:
- Tại sao phải thay đổi quần áo?
Tĩnh Nguyệt nói:
- Dù sao cũng không phải là giả, tới chỗ đông người, đương nhiên phải dùng bộ dạng này, hơn nữa biến thành trạng thái Thánh nữ, sức chiến đấu sẽ tăng lên.
- Em đã sớm thấy kỳ quái, tại sao Thánh nữ lại cần hai bộ dạng khác nhau? Một cái không được sao?
Tĩnh Nguyệt khẽ mỉm cười:
- Bí mật, chờ ngày sư muội em làm Thánh nữ, vậy em cũng biết.
Tô Kỳ trực tiếp bĩu môi:
- Em không cần, làm Thánh nữ thì phải độc thân.
Tĩnh Nguyệt cũng không nói nhiều, chỉ nói:
- Vừa rồi không phải em nói, chúng ta tới làm gì đúng không? Sư tỷ nói cho em biết, Tiên Linh động phủ có cửa vào bên trong. Ai đến, người đó sẽ thu được truyền thừa. Cho nên, không thể không đi.
- Không giống nhau, có người có thể cướp, nhưng cũng có người không thể cướp.
- Tu vi cao không thể cướp, bối cảnh sâu không thể cướp, còn ai không thể cướp nữa? Tránh ra, nếu không đừng trách tôi không khách khí.
Văn Hâm không nói gì, hắn chỉ đứng ngăn trước Hồng Ngọc.
Hồng Ngọc đối mắt một hồi với Văn Hâm, cuối cùng cười lạnh:
- Được, anh đi làm người tốt đi, có chết thì tôi cũng không nhặt xác hộ đâu.
Nói xong, Hồng Ngọc một mình rời đi.
Giang Tả nhìn lại, cũng không định động thủ.
Lúc này Văn Hâm đi tới, nói xin lỗi:
- Sư muội tôi hơi cấp bách, mong đạo hữu thứ tội.
- Anh đúng là không thích hợp tu chân.
Thật ra giết người đoạt bảo là việc thường, trước kia hắn cũng thường xuyên làm thế.
Cũng có rất nhiều người muốn giết hắn, cướp đồ của hắn.
Nhưng cuối cùng đều bị hắn giết tới sợ, giết tới run lẩy bẩy.
Văn Hâm khổ sở:
- Thực ra suy nghĩ của tôi không giống đạo hữu lắm, không phải là tôi thấy giết người đoạt bảo là không được, chẳng qua tôi cảm thấy, ân là ân, cừu là cừu, tôi sẽ không lấy đức báo oán, nhưng cũng tuyệt không lấy oán báo ân, có lẽ đây là ranh giới cuối cùng của tôi đi. Nếu đã tu chân, dù có chết, tôi cũng muốn sống là chính bản thân mình.
Giang Tả sững sờ, sau đó hỏi:
- Tôi mang anh đi giết người đoạt bảo nhé?
Văn Hâm kinh ngạc, sau đó cười khổ:
- Đạo hữu, động một chút là giết người đoạt bảo, liệu có phải là cách tốt không? Chúng ta đều nhận ủy thác mà vào, vô duyên vô cớ giết lẫn nhau, có phải quá đáng lắm không?
Nhận ủy thác?
Giang Tả thầm cả kinh, hắn nhớ tới.
Ủy thác trong Tập đoàn Thiên Hòa, cần người dưới Nhị giai.
Vốn hắn cũng từng nghĩ bí cảnh đó có phải nơi này không, nhưng hắn đã bác bỏ, không nghĩ tới lại là thật.
“Bọn họ biết đi vào thế nào?”
Giang Tả có chút khiếp sợ.
Chẳng qua nghĩ một chốc, Giang Tả liền mở miệng:
- Tôi muốn đi hái Linh dược, anh muốn đi theo không?
Văn Hâm lắc đầu:
- Không, tôi còn cần đi tìm sư muội, để cô ấy một mình tôi không yên tâm!
Vốn là Giang Tả muốn dẫn đối phương kiếm tiền, nhưng nếu đã vậy, Giang Tả cũng không ép.
Thế giới quan của người này, thực sự khiến Giang Tả muốn giúp đỡ một phen.
Sẽ không lấy đức báo oán, cũng không lấy oán báo ân.
Có lẽ, khá giống hắn lúc trước.
Văn Hâm rời đi, Giang Tả lại đi tới bờ hồ, sau khi thu lại Băng Tinh Mộc Liên, hắn lại lấy Hàn Nguyệt đao ra.
Giang Tả đứng ở ven hồ hồi lâu, cuối cùng thở dài:
- Không ra sao?
Băng Tinh Mộc Liên không phải thứ tầm thường, đầu thủy mãng kia sẽ không bỏ qua.
Bây giờ không còn ai, Giang Tả đứng chờ ở đây, sao nó không ra cướp lại.
Nếu nó không đến cướp, Giang Tả tự nhiên cũng không xuống nước tìm đối phương.
Chẳng qua Giang Tả vừa xoay người, điện thoại lại chợt vang lên.
Giang Tả sững sờ, chuyện gì đây?
Hắn lấy điện thoại ra xem, liếc mắt một cái liền kinh ngạc phát hiện, ở đây có tín hiệu sao?
Trước đó hắn từng xem qua, rõ ràng không có.
Sau khi thấy trong nhóm có @All.
Là Lục Nguyệt Tuyết:
- Mấy người có nhận được tin tức không? Nhất giai ở bộ phận thị trường đều bị lợi dụng.
Xích Huyết Đồng Tử:
- Có, có điều còn tốt, chẳng qua là bỏ vào để cân bằng thôi, ủy thác vẫn là thật.
Biên Hải Đao Khách:
- Chuyện gì vậy? Tôi không nhận được tin tức.
Mặc Ngôn Tiên Tử:
- Hẳn là anh không có chỗ dựa? Có một tòa tiên phủ mở ra, có điều hạn chế Nhất giai mới có thể vào, ngay cả áp chế cũng không được. Sau đó có người nghĩ biện pháp, đó là để một đám Nhất giai vào trước, ổn định cửa vào, sau đó người áp chế là có thể vào. Nghe nói bên trong cũng có mạng.
Tiêu Tiểu Mặc:
- Tính toán thật hay, chỗ tôi cũng nghe nói vậy. Ở đây có ai đi không?
Xích Huyết Đồng Tử gửi một tấm bản đồ, là một cánh cửa đá:
- Các vị đạo hữu, tôi không khách khí, đi trước rồi đây. Có điều phải đi qua cửa cố định, đúng là lừa đảo mà, không tìm được thứ họ cần, đồ khác tìm được đều phải chia đôi.
Mặc Ngôn Tiên Tử gửi một icon phẫn nộ:
- Không phải nói là cùng đi sao?
- Đại sư huynh dẫn tôi bay tới, hắn nói nam nữ thụ thụ bất thân, cho nên không mang cô được.
Xích Huyết Đồng Tử gửi một icon mỉm cười:
Mặc Ngôn Tiên Tử:
- Các người cố ý!
Lục Nguyệt Tuyết:
- Cậu ở đâu? Tôi tới đón, sư tỷ tôi cũng mang tôi tới.
Tiêu Tiểu Mặc:
- Tôi cũng qua.
Biên Hải Đao Khách:
- Đã nhận được tin, tôi cũng tới một chút.
Dương Mộc mắng:
- Tại sao có thể vậy, Cảm Tri bộ đi cả, tôi không đi được a!
Liễu Y Y:
- @Lục Nguyệt Tuyết, thuận tiện tới đón tôi.
Lục Nguyệt Tuyết:
- Không thành vấn đề, còn ai nữa không?
Xích Huyết Đồng Tử:
- @Phá Hiểu đạo hữu, có đi không?
Giang Tả nhìn đoạn chat, thật kinh ngạc, nơi này lại bị đại binh xâm lấn, hắn nào an tâm tình Linh dược.
Cảm Tri số một đã có nhiều người đi như vậy, đừng nói tới những người khác.
Những người này tới làm gì?
Giang Tả chỉ có thể trả lời:
- Mấy người đi làm gì? Trong này có thứ gì tốt sao?
Xích Huyết Đồng Tử:
- Nơi này tự thành thiên địa, nghe nói là Thượng Cổ tiên phủ, vô số kỳ ngộ, nếu may mắn gặp được thì quá tốt rồi. Hơn nữa mọi người cùng tụ thành đội, gặp nguy hiểm cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau.
Mặc Ngôn Tiên Tử:
- Không được thì coi như đi du lịch, dù sao tôi cũng muốn đi chơi một chút.
Trần Ức:
- Tôi tới để du lịch.
Giang Tả có chút bó tay với đám người, do dự một chút, trả lời:
- Tôi bận tìm Tam Vĩ hồ, không rảnh.
Sau đó liền kệ cả dám.
Dù sao những người này đều có người bảo vệ, sẽ khó thể gặp nguy hiểm, hơn nữa đi nhiều cũng không tiện cho hắn.
Giờ hắn may mắn thu được một đóa Băng Tinh Mộc Liên, phải tranh thủ tìm đủ Ngũ Hành, đi cùng nhiều người sẽ khó hơn.
…
- Sư tỷ, chúng ta cũng đi sao? Chỉ là bên ngoài mà thôi, có thể có gì sao?
Tô Kỳ nhìn sư tỷ của mình, hỏi.
Vị sư tỷ này không trả lời Tô Kỳ ngay, trên người cô đang phát sinh biến hóa long trời lở đất.
Gương mặt vốn đã xinh đẹp lại càng xinh đẹp hơn, khí chất cũng phát sinh đại biến hóa, tựa như tiên tử không dính bụi trần.
Nếu như Giang Tả nhìn thấy đối phương hiện tại, nhất định có thể nhận ra được.
Nguyệt Liên Thánh nữ, Tĩnh Nguyệt Thánh nữ.
Đây chính là vị Tĩnh Nguyệt Thánh nữ đã phát livestream trực tiếp kia.
Thánh nữ hiện tại của Nguyệt Liên Thánh địa.
Tô Kỳ bất mãn nói:
- Tại sao phải thay đổi quần áo?
Tĩnh Nguyệt nói:
- Dù sao cũng không phải là giả, tới chỗ đông người, đương nhiên phải dùng bộ dạng này, hơn nữa biến thành trạng thái Thánh nữ, sức chiến đấu sẽ tăng lên.
- Em đã sớm thấy kỳ quái, tại sao Thánh nữ lại cần hai bộ dạng khác nhau? Một cái không được sao?
Tĩnh Nguyệt khẽ mỉm cười:
- Bí mật, chờ ngày sư muội em làm Thánh nữ, vậy em cũng biết.
Tô Kỳ trực tiếp bĩu môi:
- Em không cần, làm Thánh nữ thì phải độc thân.
Tĩnh Nguyệt cũng không nói nhiều, chỉ nói:
- Vừa rồi không phải em nói, chúng ta tới làm gì đúng không? Sư tỷ nói cho em biết, Tiên Linh động phủ có cửa vào bên trong. Ai đến, người đó sẽ thu được truyền thừa. Cho nên, không thể không đi.